Vô Tận Đan Điền

Chương 2494: Sát chiêu mạnh nhất! (1)



- Những tượng đá này... Quả thực là do đá bình thường điêu khắc mà thành, không có bất kỳ chỗ đặc thù nào! Rốt cuộc trong hai người bọn họ ai nói dối, tới bây giờ ta cũng không phân biệt ra được.

Thấy ánh mắt mong đợi của mọi người, Nhiếp Vân cười khổ lắc đầu.

Đây là chuyện khó khăn nhất từ khi hắn sống lại tới nay, không có nguy cơ ảnh hưởng tới mạng sống. Thế nhưng lại khiến cho người ta choáng váng mê hoặc, rốt cuộc là người nào bố trí ra ván cục này? Đồng thời phải phá cục thế nào chứ?

- Vậy... Chúng ta nên làm sao bây giờ?

Đám người Đoạn Diệc sụp đổ.

Trình độ quỷ dị của chuyện trước mắt đã vượt quá tưởng tượng của bọn họ. Khiến cho người ta đầu óc mơ hồ, không thể suy nghĩ rõ ràng được.

- Chúng ta phải làm sao sao? Không cần phải làm gì hết. Ta hỏi các ngươi, bây giờ chuyện mà chúng ta cần phải làm nhất là cái gì?

Nhiếp Vân cũng không có hốt hoảng như những người khác, ngược lại trên khóe miệng còn mang theo nụ cười tự tin. Hắn không có trả lời câu hỏi của bọn họ, ngược lại còn mở miệng hỏi.

- Chuyện chúng ta cần làm nhất chính là tóm được uhng thủ... Tìm được hung thủ giết chết thôn dân. Sau đó mới là phân biệt Tú Linh đại đế và Tiêu Diêu Tiên ai thật ai giả.

ử Đồng Bất Hủy do dự một chút rồi mở miệng trước.

- Không sai, người chúng ta nên tìm chính là kẻ bố trí ra mê trậ này. Như vậy mới có thể phá giải mê trận, tìm được đúng nhược điểm, khi đó mới thoát được khỏi chỗ này.

Vạn Pháp Chúa Tể gật đầu tán đồng.

- Ta cũng có loại suy nghĩ này!

Phù Ám Triều cũng đồng ý.

- Cái gì? Ngươi cũng có loại suy nghĩ này sao?

Nhiếp Vân nhìn về phía Phù Ám Triều vừa mới nói chuyện cuối cùng:

- Ngươi thông minh như vậy sao lần này lại hồ đồ như vậy chứ?

- Hồ đồ? Chủ nhân, ta không biết ngươi... Nói vậy là có ý gì...

Phù Ám Triều sửng sốt một chút rồi nói.

- Ha ha, ý tưởng của các ngươi không tệ, tìm được hung thủ giết chết người trong thôn trang. Biện pháp này quả thực có thể phá bỏ được sương mù, nhưng mà … Chúng ta tìm thời gian dài như vậy mà cái gì cũng không có tìm được. Ngươi xác định nếu như chúng ta tiếp tục tìm tiếp thì có thể tìm được tên hung thủ kia hay sao? Nếu như quả thật không tìm thấy được thì sao đây?

Hai mắt Nhiếp Vân nhìn chằm chằm vào Phù Ám Triều.

- Cái này...

Trong mắt Phù Ám Triều xuất hiện vẻ bối rối, cũng không biết là bị Nhiếp Vân nhìn chăm chằm vào hay là còn vì nguyên nhân khác.

Không để ý tới hắn đang hốt hoảng, Nhiếp Vân cười nói:

- Kỳ thực không cần ta nói thì trong lòng các ngươi cũng đã có phán đoán. Không phải có thể tìm được hay không. Mà là thực sự không tìm được! Đối phương có thể đùa bỡn xoay quanh chúng ta như vậy. Mà chúng ta lại không có bất kỳ biện pháp nào. Nếu như ngươi này không muốn để chúng ta tìm được, ta có thể bảo đảm, nhất định chúng ta sẽ không tìm được!

- Ách...

Những người khác đồng thời yên lặng.

Đúng vậy, nếu như có thể tìm được hung thủ thì cũng đã sớm tìm được rồi. Thế nhưng bây giờ tốn công phu lớn như vậy mà cái gì cũng không phát hiện ra. Như vậy đã giải thích rõ, đối phương ẩn nấp rất sâu, xem ra cho dù có tiếp tục tìm tiếp thì cũng chỉ là không công. Sẽ không tra ra được chút dấu vết nào.

Nhưng mà cho dù không tra được thì cũng không thể bó tay chịu trói, chịu bị vây khốn ở chỗ này a!

- Để cho bọn họ nắm mũi dẫn đi, như vậy chúng ta sẽ vĩnh viễn không tra ra được cái gì. Bây giờ chúng ta chỉ có thể lấy đạo của người trả lại cho người mà thôi!

Nhìn vẻ mặt của mọi người vào trong mắt, dường như Nhiếp Vân đã có quyết định, hắn khẽ mỉm cười nói.

- Lấy đạo của người trả lại cho người?

Mọi người nghe có chút không hiểu.

- Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ. Tiêu Diêu Tiên, ân oán giữa ngươi và Tú Linh đại đế sau này hãy nói. Còn có rượu ngon thì mau lấy ra cho chúng ta uống một bữa!

Không để ý tới câu hỏi của mọi người, hắn nhìn về phía Tiêu Diêu Tiên rồi nói.

- Nghỉ ngơi tại chỗ? Rượu ngon?

Trên mặt mọi người hiện lên vẻ kỳ quái.

Người này muốn làm gì? Nghỉ ngơi, chẳng lẽ hắn không muốn rời khỏi nơi này hay sao?

- Không sai, cũng nên như vậy!

Đột nhiên, hai mắt Đoạn Diệc sáng lên, hắn đã hiểu ra, cho nên lặng lẽ cho Nhiếp Vân một ngón tay cái.

Không hổ là chủ nhân, quả nhiên tâm tư quá kín đáo.

Bây giờ đối phương đã nắm giữ toàn bộ hành động của bọn họ, vô luận làm gì thì cũng sẽ rơi vào trong bẫy rập, càng rơi càng sâu.

Muốn thoát khỏi bẫy rập của đối phương, chỉ có một phương pháp, đó là so kiên nhẫn!

Người tốn nhiều tâm tư thiết kế bẫy rập bọn họ như vậy, nhất định sẽ có mưu đồ. Bây giờ không đuổi theo mà nghỉ ngơi tại chỗ, cùng tiêu hao thời gian với đối phương, chắc chắn đối phương sẽ không đồng ý.

Chỉ cần đối phương có động tác, như vậy bọn họ sẽ có phát hiện ra. Khi đó lấy tĩnh chế động, đổi bị động thành chủ động, tất cả âm mưu trước đó của đối phương cũng sẽ hóa thành hư vô.

Chiêu chờ đợi này nhìn đơn giản, thế nhưng trên thực tế cũng là lựa chọn tốt nhất bây giờ. Cũng là biện pháp ổn thỏa nhất, là một nước cờ cao.

Đám người Phù Ám Triều dường như cũng đã lĩnh ngộ được điểm này, cho nên cả đám đều nở nụ cười.

- Tạm thời kiềm chế thì ta không có ý kiến. Bất quá vạn nhất nữ nhân này đánh lén lần nữa thì làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không thể đứng tại chỗ chờ nàng diệt a!

Chỉ về phía Tú Linh đại đế, hai mắt Tiêu Diêu Tiên lạnh lẽo.

- Yên tâm đi, có ta ở đây, nàng không có biện pháp đánh lén!

Nhiếp Vân cười, nhìn về phía Tiêu Diêu Tiên rồi nói tiếp:

- Đừng có nghĩ nhiều như vậy, còn không mau lấy ra rượu ngon, Hầu Tâm tửu trước đó ta đưa ngươi còn không? Chúng ta sẽ uống cái này, yên tâm, nếu như uống hết ta sẽ bảo người cất cho ngươi!

- Hầu Tâm tửu? Được!

Trên mặt Tiêu Diêu Tiên mang theo vẻ không nỡ, lại lần nữa cảnh giác nhìn về phía Tú Linh đại đế một cái. Sau đó một cái hồ lô rượu xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn. Hắn ném về phía trước.

Nhìn dáng vẻ vẫn tức giận, khó có thể buông xuống của hắn. Nhiếp Vân cười một tiếng, lại đưa tay nắm hồ lô rượu. Bất quá, ngay khi tay hắn đang tới gần hồ lô rượu, sắp chạm phải thì đột nhiên có một đạo hàn mang chợt lóe lên. Một đạo kiếm mang quỷ dị từ phía sau hồ lô bắn ra, đâm thẳng tới mi tâm của hắn.