Vô Tận Đan Điền

Chương 2500: Tế Tự chi linh (1)



Bây giờ Đan Thần Chúa Tể cũng chỉ có thực lực năm trăm đầu đại đạo, lại cộng thêm trên người bị phong ấn cấm chế, ngay cả thực lực của người bình thường cũng không phát huy ra được. Nếu như một chưởng này thực sự rơi vào trên đầu hắn, tuyệt đối hắn sẽ tử vong. Cho dù là ai cũng không cứu được.

- Đừng giết ta... Ta còn có tác dụng a!

Thấy một chưởng này rơi xuống mình sẽ phải chết không thể nghi ngờ, Đan Thần Chúa Tể bị dọa sợ tới mức hồn phi phách tán, thiếu chút nữa đã ngất đi. Hắn vội vàng hô lên.

- Cái gì? Ngươi thì có tác dụng gì chứ?

Bàn tay Nhiếp Vân ngừng lại, dường như chỉ cần đối phương nói không đúng thì hắn sẽ trực tiếp đánh xuống tiếp.

- Ta... Mặc dù ta không nhớ rất nhiều chuyện, thế nhưng... Ta có thể mang các ngươi rời khỏi đám thôn trang này, tìm được hạch tâm của Hư Không giới!

Đan Thần Chúa Tể sợ bị giết cho nên vội vàng hô lớn.

- Tìm được hạch tâm của Hư Không giới?

Hai mắt Nhiếp Vân như điện, nhìn chằm chằm vào đối phương.

- Đúng vậy!

Đan Thần Chúa Tể lập tức vội vàng gật đầu, liên tục gật giống như gà mổ thóc, sợ hắn không tin vậy.

- Không phải ngươi cái gì cũng không nhớ được sao? Làm sao lại có thể tìm được hạch tâm Hư Không giới chứ?

Đoạn Diệc quát lên.

Người trước mắt này xem ra cũng không đứng đắn gì, luôn miệng nói mình cái gì cũng không nhớ được. Mà bây giờ còn nói mình có thể tìm được hạch tâm Hư Không giới... Đây không phải là đang đùa bỡn người khác sao?

- Ta... Quả thực cái gì ta cũng không nhớ được. Bất quá, khi lần đầu tiên ta tiến vào nơi này cũng là tìm được hạch tâm của Hư Không giới cho nên mới có thể thuận lợi rời đi...

Đan Thần Chúa Tể run run một cái, vội vàng nói.

- Ách...

Đoạn Diệc sửng sốt một chút. Cũng đúng a, dù sao người này cũng đã tới qua nơi này một lần, hơn nữa lại còn thành công đi ra ngoài. Nói như vậy, hắn phải có năng lực tìm được hạch tâm gì đó.

- Trước khi tới đây chắc hẳn các ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, máu của ta đặc thù, đối với nơi này có tác dụng thân thiện đặc thù. Chỉ cần hóa giải cấm chế trên người ta. Khi đó máu của ta sẽ tự động cảm ứng phương vị của hạch tâm Hư Không giới, chỉ dẫn ta tìm tới chỗ đó.

Đan Thần Chúa Tể nói.

- Hóa giải cấm chế trên người ngươi?

Nhiếp Vân cười lạnh.

- Đúng vậy, hóa giải cấm chế trên người ta, ta cũng chỉ có thực lực năm trăm đầu đại đạo. Nhất định không có biện pháp chạy trốn được từ trong tay ngươi, sao vậy? Nhiếp Vân Chúa Tể còn chưa tin ta sao?

Đan Thần Chúa Tể vội nói.

- Tin tưởng ngươi sao?

Nhiếp Vân nhếch miệng lên.

Xem ra đến bây giờ người này vẫn còn nghĩ tới việc chạy trốn. Một khi thu hồi cấm chế, mặc dù bây giờ hắn có được thực lực bán bộ Chúa Tể. Thế nhưng bằng vào sự giảo hoạt của người này, chỉ sợ đối phương cũng có thể thuận lợi chạy trốn a.

Dù sao, đối với Hư Không giới bọn họ lại không biết gì cả. Mà người trước mắt này, mặc dù luôn miệng nói quên mất, thế nhưng ai dám bảo đảm trong đầu hắn không có những ký ức khác cơ chứ?

- Như vậy đi. Máu của ngươi đã đặc thù như vậy, vừa vặn ta lại hiểu một loại phương pháp cúng tế huyết mạch để cảm ứng. Chỉ cần giết ngươi, dùng máu tươi của ngươi cúng tế, chắc hẳn sẽ có thể tìm được phương hướng chính xác! Như vậy cũng không cần hóa giải cấm chế, cũng không cần lo lắng ngươi làm ra thủ đoạn gì khác.

Nhiếp Vân cười hắc hắc, nói.

- Cúng tế máu tươi... Không nên... Ta đã nhớ ra rồi. Kỳ thực không cần hóa giải cấm chế thì ta cũng có thể bằng vào huyết mạch của mình tìm tới chỗ cảm ứng.

Da mặt Đan Thần Chúa Tể run rẩy, lập tức vội vàng lắc đầu.

Người thiếu niên trước mắt này nhìn tuổi tác không lớn lắm, thế nhưng tâm tư lại kín đáo. Dùng những thủ đoạn này để lừa gạt hắn cũng không thể lừa gạt được đối phương.

- Từ trước tới nay ngươi không nói thật, cho nên ta đã không còn tin tưởng ngươi nữa.

Nhiếp Vân lạnh lùng nhìn người trước mắt này.

- Ta... Ta không dám lừa ngươi! Tuyệt đối không dám!

Đan Thần Chúa Tể run run nói.

- Được rồi, dẫn đường đi!

Nhiếp Vân khoát tay một cái, không có nói nhiều với hắn ta.

Người này từ lúc vừa tiến vào Hư Không giới đã có chút không đứng đắn, Nhiếp Vân cũng không cẩn thận truy xét. Trên thực tế là muốn đoán xem trong lòng đối phương đang muốn gì, đồng thời cũng mượn hắn ta dò xét huyền bí của Hư Không giới. Thế nhưng bây giờ Tiêu Diêu Tiên, Phù Ám Triều đã xảy ra chuyện, Nhiếp Vân đã không chờ được nữa. Vì vậy cũng chỉ có thể buộc hắn ta đem chuyện mà hắn biết nói ra mà thôi.

- Chủ nhân, nhất định người này đang có chuyện gì đó giấu diếm chúng ta. Vạn nhất hắn ta lừa gạt chúng ta đến chỗ bẫy rập thì làm sao bây giờ?

Nhìn Đan Thần Chúa Tể đang dẫn đường phía trước, Đoạn Diệc lặng lẽ đi tới, truyền âm nói với Nhiếp Vân.

- Ta biết! Ta cũng đang hy vọng hắn mang chúng ta tới bẫy rập a!

Nhiếp Vân nói.

- Hy vọng hắn chúng ta mang tới bẫy rập?

Đoạn Diệc có chút không hiểu.

Đây là suy luận gì chứ? Mang tới bẫy rập, chẳng phải mọi người sẽ gặp phải nguy hiểm hay sao?

- Bây giờ đầu mối gì cũng không có. Mang tới bẫy rập, chỉ cần đề phòng trước thì sẽ không có nguy hiểm quá lớn. Mà làm như vậy còn có thể tìm được đầu mối, nhân cơ hội phá thế cục trước mặt. Nếu không, cứ bị vây khốn ở chỗ này, cho dù nửa bước cũng khó đi!

Thấy hắn không hiểu. Nhiếp Vân truyền âm nói.

Bất kể bẫy rập là cái gì, chỉ cần thoát khỏi cục diện trước mắt thì sẽ có cơ hội tìm hiểu. Chung quy so với luôn bị vây ở chỗ này còn tốt hơn!

Dù sao, nơi này bọn họ cũng đã nghiên cứu thời gian dài như vậy rồi. Thế nhưng lại không có chút manh mối nào.

Nghe thấy hắn giải thích như vậy, Đoạn Diệc mới chợt hiểu ra..

Đúng vậy a, tiếp tục đợi ở chỗ này cũng không có chút đầu mối nào, bất kể người này thật lòng hay là giả ý. Chỉ cần có thể đưa bọn họ rời khỏi nơi này thì nhất định sẽ có thể tìm được phương pháp phá giải.

- Lại nói, yên tâm đi. Nếu như hắn thực sự mang chúng ta tới bẫy rập, như vậy tuyệt đối hắn sẽ chạy không thoát khỏi khống chế của ta. Nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ! Ít nhất bây giờ, hắn sẽ không dám làm như vậy!

Nhiếp Vân nói tiếp.

- Ách... Cũng đúng a!

Đoạn Diệc gật đầu.