Làm chuyện gì cũng phải có mục đích, tất cả mọi người đều nghe theo lời Nhiếp Vân, hắn làm chuyện này chỉ hi sinh đồng bạn, có chỗ tốt gì với hắn sao?
- Chúng ta liên tục gặp nhiều việc lạ như thế, có người suy tính ra quy luật của chúng ta, mỗi lần đều chém giết người sớm một phút... Hiểu quy luật của chúng ta như thế, trừ người quen thì còn có thể là ai?
Vạn Pháp chúa tể nói tiếp:
- Thời điểm chia nhau làm việc, hắn một người một phương hướng, rốt cuộc đi nơi nào? Làm cái gì, chúng ta ai biết? Còn nữa, Đan Thần chúa tể biết không ít chuyện, hoàn toàn có thể ép hỏi ra, hắn làm như thế các ngươi không cảm thấy kỳ quái hay sao?
- Việc này...
Mọi người sửng sốt lần nữa.
- Ngươi có ý gì, cứ nói thẳng đi.
Tử Đồng Bất Hủy hỏi.
- Trước kia ta bị Nhiếp Vân chúa tể bắt đi, trước khi hôn mê nghe hắn lẩm bẩm như từng nói qua, hắn đã sớm từ lời Đan Thần chúa tể biết rõ bí mật của hư không giới, chỉ cần giết chúng ta thì thực lực của hắn bạo tăng và có thể rời khỏi nơi đây.
Vạn Pháp chúa tể vô cùng khẳng định, một ngọc bài xuất hiện trong lòng bàn tay.
- Đây là hình ảnh ta ghi chép, không tin các ngươi có thể nhìn xem!
- Hình ảnh?
Đoạn Diệc tiếp nhận ngọc bài, ngón tay điểm một cái và xuất hiện hình ảnh, Nhiếp Vân xuất hiện tại góc đường, mang theo Vạn Pháp chúa tể rời đi, vào nơi không người liền ra tay với hắn..
Hình ảnh vô cùng rõ ràng, cũng không phải giả tạo, tất cả mọi người là người hiểu chuyện cho nên phân biệt rõ ràng.
Xem hết nội dung hình ảnh, nội tâm mọi người trầm mặc.
Cục diện hiện tại ai đúng ai sai đều hồ đồ cả rồi.
- Chờ một chút, ta xem ngươi có phải là thật hay không, ta bây giờ hoài nghi ngươi là người khác giả thành, cố ý lừa gạt, châm ngòi quan hệ giữa chúng ta với chủ nhân.
Tử Đồng Bất Hủy tiến về phía trước một bước.
- Các ngươi có thể tùy ý kiểm tra!
Vạn Pháp chúa tể duỗi tay ra, cũng không tránh né.
Tử Đồng Bất Hủy điểm ngón tay qua, linh hồn dò xét một lát sau đó gật đầu.
Linh Tú Đại Đế và Đoạn Diệc cũng kiểm tra một lần, người trước mắt thật sự là Vạn Pháp chúa tể, không thể giả được.
Vạn Pháp chúa tể là thực, có hình ảnh ghi chép, nói chuyện khẳng định cũng là thật, chẳng lẽ tất cả những gì đang diễn ra đều là một mình Nhiếp Vân tự biên tự diễn?
Tuy không thể tin được nhưng sự thật bày ra trước mắt, hơn nữa nếu như muốn nói trong đám người ai có thực lực này khẳng định cũng chỉ có Nhiếp Vân mà thôi!
Nhưng... Vẫn câu nói kia, là vì cái gì?
Đoạn Diệc, Phù Ám Triều đều muốn hiến lế linh hồn cho hắn, Vạn Pháp chúa tể triệt để quy thuận, Tiêu Diêu Tiên vô cùng nghe lời hắn, loại tình huống này vất vả tính toán bọn họ không phải tự trảm cánh tay sao?
Muốn nói vì đi ra ngoài, đám người Đoạn Diệc căn bản không tin, bọn họ trải qua nhiều việc với Nhiếp Vân như thế, cũng biết rõ cách làm người của hắn, tuyệt đối không bỏ qua người mình.
- Chỉ sợ không có đơn giản như vậy, hư không giới phi thường cổ quái, chúng ta vừa tiến vào đã xuất hiện vấn đề, ta đoán có thể có người cố ý thiết kế, từ đó làm chúng ta hoài nghi lẫn nhau và tự loạn trận cước.
Đoạn Diệc nói.
- Ân, ta cảm thấy có phải quan hệ với hư không giới, Hư Không Tử hay không.
- Hoặc là Nhiếp Vân chúa tể biết rõ cái gì, cố ý làm như vậy, ta và các ngươi chỉ có thể cẩn thận, đừng chờ chết mà không biết là ai giết!
Thấy bọn họ còn có chút không tin, Vạn Pháp chúa tể nói.
- Thật có rất nhiều điểm đáng ngờ!
Linh Tú Đại Đế không thừa nhận, cũng không phủ nhận, suy tư một hồi, nói:
- Chờ một chút a, Nhiếp Vân chúa tể qua một hồi nhất định sẽ trở lại, thật sự không được cứ nói ra, mặc kệ tình huống như thế nào, chúng ta cần biết rõ...
- Nói ra? Khẳng định không được...
Vạn Pháp chúa tể vội vàng cắt lời mọi người, còn chưa nói xong, một giọng nói vang lên.
- Phát sinh chuyện gì? Vạn Pháp chúa tể, vừa rồi ngươi đi nơi nào? Ta tìm cả buổi vẫn không tìm được!
Chính là Nhiếp Vân đi tìm Vạn Pháp chúa tể.
Mọi người ở đây nghị luận với nhau thì hắn xuất hiện.
Hơn nữa nhìn phương vị là đi cũng không xa, có lẽ vừa rồi đang ở gần.
- Chủ nhân!
- Nhiếp Vân chúa tể!
Đoạn Diệc, Tử Đồng Bất Hủy ôm quyền.
- Ta đã tra ra một chuyện, đang muốn nói với các ngươi.
Gật đầu với mọi người, Nhiếp Vân đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng.
- Tra ra chuyện? Chuyện gì?
- Ta phát hiện... Nơi này có người giả mạo ta!
- Rất có thể những chuyện lúc trước đều là người ta làm.
Sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống, tiện tay bố trí cấm chế cách âm.
- Có người giả mạo ngươi?
Đám người Đoạn Diệc nhìn nhau sau đó sững sốt.
Vạn Pháp chúa tể vừa nói có cổ quái, có thể là người này gây nên, hắn nói có người giả mạo hắn, chẳng lẽ thực phát hiện cái gì hay cố ý nói như vậy?
Hai cách nói, tin ai bây giờ?
- Không sai, các ngươi không cần hoài nghi, vừa rồi Vạn Pháp chúa tể tuy truyền âm nhưng ta nghe cả!
- Thời điểm Vạn Pháp chúa tể rời đi ta đang đi cùng các ngươi, là Tử Đồng Bất Hủy nói hắn không thấy, ta mới biết được, rất rõ ràng không phải ta truyền âm cho hắn, đã nói lên có giống ta như đúc, cố ý lẫn lộn các ngươi, từ đó làm chúng ta xuất hiện mâu thuẫn!
Nhiếp Vân nói.
- Việc này...
Mọi người đồng ý.
Trước kia Vạn Pháp chúa tể nói làm mọi người sinh ra hoài nghi, nghe nói như vậy đúng là có khả năng, vạn nhất có người giống như đúc, cố ý nghe nhìn lẫn lộn, rất dễ dàng mắc lừa.
Phát sinh mâu thuẫn với hắn chỉ là chuyện không đáng, mấu chốt là không muốn mọi người đoàn kết, nghi thần nghi quỷ, cuối cùng chỉ sợ thật bị vây ở đây không thể ra ngoài.
- Nhiếp Vân chúa tể, không phải ta không tin ngươi, ngươi có thể mở rộng thân thể, chúng ta dò xét là có thể biết rõ.
Vạn Pháp chúa tể không tin lời hắn, lập tức lên tiếng.
- Đương nhiên có thể!
Nhiếp Vân gật gật đầu, hắn đưa tay qua.
- Ta nhìn xem!
Vạn Pháp chúa tể vươn tay ra, sau đó gật đầu.
- Hắn là thật!
Đám người Đoạn Diệc nghi hoặc vươn tay ra, lúc này thở ra một hơi.
Nếu như đối phương thật ngụy trang, tuyệt đối không tránh khỏi linh hồn dò xét, đây là định lý.
- Ta chính là thật, không cần nhiều lời, từ giờ trở đi, nếu có người một truyền âm cho các ngươi lần nữa, nhất định không quan tâm, không thể hành động một mình.
Bàn giao một câu, Nhiếp Vân đang muốn nói chuyện thì không khí lắc lư, một bóng người xuất hiện trước mặt mọi người, ánh mắt mang theo hàn ý nhìn chằm chằm vào hắn.