Vô Tận Đan Điền

Chương 2555: Chân huyết chi tinh đến tay (4)



Chân huyết chi tinh lọt vào tay nó không dưới vạn năm, nó làm sao không biết Chân Huyết Vương Quan!

- Cơ hội tốt!

Nhìn thấy xuất ra Chân Huyết Vương Quan còn có công hiệu này, đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời, cũng không do dự, bàn tay chấn động và vương miện biến lớn, nó như lỗ đen khổng lồ bao phủ Địa Ngục Long Giải vào trong.

Vương miện do Hỗn Độn Tĩnh Tâm Bình và cái bệ dung hợp mà thành, Tĩnh Tâm Bình có tác dụng thôn phệ rất mạnh, lúc này Long Giải run rẩy không còn sức chiến đấu, hung hăng bá đạo lúc trước không tồn tại, nếu bỏ qua cơ hội tốt như hiện tại, Nhiếp Vân cảm thấy hỗn độn nên giáng sấm sét đánh chết hắn.

Sở dĩ thôn phệ Long Giải mà không phải lấy chân huyết chi tinh đi là vì hai nguyên nhân.

Thứ nhất, hiện tại Long Giải ngẩn người còn dễ đối phó, vạn nhất cướp đoạt chân huyết chi tinh làm nó phục hồi tinh thần lại, chỉ làm chậm trễ thời gian mà thôi.

Thứ hai, chân huyết chi tinh bây giờ đang ở trong người của nó, không cách nào cảm ứng Chân Huyết Vương Quan, không có vấn đề gì, một khi hắn lấy ra, cả hai dung hợp sẽ có biến cố bất ngờ gì đó, cho dù là hắn cũng không dễ xong việc.

Dù sao phong vương thần binh có uy lực quá mạnh mẽ, tuy hắn từng gpawj qua cường giả phong vương, nếu như cũng có uy thế như vậy, một khi dung hợp sẽ thoát ly hắn khống chế, đừng nói luyện hóa, không bị đánh chết đã là không tệ lắm rồi.

Dù sao Tĩnh Tâm Bình thôn phệ ý chí cũng xuất hiện chuyện như thế, lần này không thể lỗ mãng, vạn nhất chân huyết chi tinh sinh ra ý chí, hơn nữa vượt qua Tĩnh Tâm, như vậy Tĩnh Tâm nhất định sẽ bị cắn nuốt, đến lúc đó bằng vào thực lực hiện tại còn muốn luyện hóa một kiện phong vương thần binh chân chính sẽ biến thành chuyện không có khả năng.

- Đi!

Ném những chuyện này ra khỏi đầu, không có lãng phí thời gian, hắn thu phân thân Nhất Khí Hóa Tam Thanh, lại vận dụng Phượng Hoàng chi dực lao ra khỏi dung nham.

Không có Địa Ngục Long Giải đuổi giết, Nhiếp Vân dễ dàng hơn không ít.

Thời gian vừa đúng năm giây, lại chậm một giây sẽ bị dung nham cắn nuốt xé bỏ, rốt cuộc không thể sống sót trở về.

- Thiên Tâm Đằng!

Rời khỏi dung nham, tinh thần Nhiếp Vân lập tức hô ứng Thiên Tâm Đằng, một sợi dây leo vừa thô vừa to như dây thừng cuốn lấy hắn, nhẹ nhàng kéo một cái và rút trở về.

Sau khi rời khỏi dung nham lỗ đen, đang muốn tụ hợp với đám người Phù Ám Triều liền nghe tiếng xé gió từ trên không rơi xuống, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy bóng đen to lớn nện tới.

- Đây là cái gì?

Nhiếp Vân đã giật mình, vội vàng trốn tránh.

Phù phù!

Bóng đen rơi vào dung nham, sóng nhiệt bộc phát, Nhiếp Vân lúc này mới nhìn rõ thứ rơi xuống là cái gì, đó chính là đại chương ngư đánh đám người Cao Dương chúa tể luống cuống tay chân.

Mất đi Địa Ngục Long Giải trợ giúp, đầu đại chương ngư này nhiều nhất chỉ là nửa bước chúa tể, làm sao có thể ngăn cản đám người Cao Dương chúa tể, cho nên bị đánh chết rất nhanh.

Rầm rầm rầm!

Đại chương ngư rơi vào trong dung nham, Nhiếp Vân thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trên lực lượng tung hoành, hào quang lập loè, đám người Cao Dương chúa tể, Thần Quân chúa tể đang tấn công đám người Phù Ám Triều tạo thành trận pháp, đám người Phù Ám Triều có phần không chịu nổi!

Không có bong bóng áp chế, đám người Cao Dương chúa tể hoàn toàn có thể dung hợp với thiêu đốt phong vương ý niệm, lại phối hợp với nửa bước phong vương thần binh của mình, đám người Phù Ám Triều gia tăng thực lực không nhỏ, trận pháp tinh diệu nhưng chỉ có thể ngăn cản năm giây ngắn ngủi liền bị áp chế triệt để, đã sắp sụp đổ.

- Dừng tay!

Nhìn thấy đám người Phù Ám Triều tùy thời đều bị chém giết, Nhiếp Vân lập tức hét lớn, Thiên Tâm Đằng cấp tốc co rút lại.

- Chủ nhân!

- Chủ nhân trở lại...

Nghe được tiếng quát, đôi mắt đám người Phù Ám Triều sáng ngời, bọn họ cực kỳ kích động.

Nhiếp Vân nhảy vào dung nham lỗ đen đối kháng Địa Ngục Long Giải mà đám người Cao Dương chúa tể bất, bọn họ tràn ngập lo lắng, hiện tại thấy hắn quay về cùng thở ra một hơi.

- Hắc hắc, ngươi trở lại, trở lại đúng lúc, mau giao A Da Nạp Chi Tinh ra đây.

Cao Dương chúa tể thấy hắn xuất hiện, cười hắc hắc, buông tha tấn công đám người Phù Ám Triều, lúc này xuất hiện trước mặt Nhiếp Vân giống như nhìn con cừu non chờ bị làm thịt.

Hô!

Hô!

Không riêng Cao Dương chúa tể đi tới, Thần Quân chúa tể, Tinh Dạ chúa tể cũng nhìn nhau, lúc này phong tỏa đường đi.

Bọn họ được vương giả ra lệnh phải thành công, Địa Ngục Long Giải và Nhiếp Vân đồng thời tiến vào trong dung nham lại không có xuất hiện, chỉ sợ A Da Nạp Chi Tinh đã rơi vào trong tay của hắn.

- Nhiếp Vân, lúc chúng ta tới đã nói rõ, tìm được A Da Nạp Chi Tinh thì mọi người ra tay cướp đoạt, ai thành công cuối cùng sẽ là người chiến thắng.

- Mọi người vì chủ mình, dù sao thứ này đối với chúng ta mà nói cũng không tác dụng gì, cầm trong tay phiền toái còn không bằng giao ra.

Thần Quân, Tinh Dạ lên tiếng.

Mặc dù bọn họ không nói lời kịch liệt như Cao Dương chúa tể nhưng hành động và lời nói đã quyết định mục đích.

- Nếu như ta nói A Da Nạp Chi Tinh không nằm trong tay ta, các ngươi tin hay không?

Nhìn thấy động tác của ba người, Nhiếp Vân cũng không khẩn trương, hắn cười nói.

Nói thật A Da Nạp Chi Tinh hiện tại còn trong cơ thể Địa Ngục Long Giải, đúng là không nằm trong tay của hắn, nói như vậy cũng không có gì không ổn.

- Không nằm trong tay ngươi? Khặc khặc, muốn chúng ta tin tưởng, rất đơn giản... Buông ra chống cự để chúng ta dò xét thức hải.

Trong mắt Cao Dương chúa tể bắn ra hào quang âm lãnh, hắn cười hắc hắc.

Không chống cự để kẻ khác dò xét thức hải, tương đương làm cho đối phương tùy ý xâm nhập linh hồn, loại tình huống này không khác gì ném bí mật cho người khác xem, còn chờ đối phương quyết định tính mạng của mình, Cao Dương chúa tể đưa ra đề nghị này rất độc ác.

Xem ra gia hỏa này không có ý định lưu đường lui, muốn động thủ với Nhiếp Vân.

- Buông linh hồn dò xét thức hải tương đương tùy tiện đọc ý thức, hơi không cẩn thận sẽ biến thành ngu ngốc, Cao Dương chúa tể, ngươi yêu cầu này quá phận rồi.

Nghe hắn yêu cầu, Nhiếp Vân còn chưa nói lời nào, Tiêu Diêu Tiên tức giận quát lớn.

Tất cả mọi người là chúa tể cho nên không có gì phải cố kỵ, Cao Dương chúa tể đúng là quá phận.

- Quá phận? Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, ta nói chuyện với Nhiếp Vân mà ngươi cũng dám chen miệng vào?

Sắc mặt Cao Dương chúa tể trầm thấp, hắn quay đầu lại sau đó một đạo hào quang bắn thẳng về phía Tiêu Diêu Tiên.