Thanh niên này còn chưa nói hết lời thì đột nhiên đã cảm thấy mặt đất đung đưa. Ngay sau đó tất cả mọi người đang quỳ dưới đất đều hưng phấn đồng thời đứng lên.
- Tiên đài đa mở ra.
Nương theo một tiếng kêu, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy trong cung điện ở ngay phía trước có một cái đài cao đang chậm rãi nâng lên, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Mau nhìn, Kim Linh tiên tử!
- Kim Linh tiên tử đã tới.
- Kim Linh tiên tử đại từ đại bi, cầu tiên tử ban cho chúng ta Kim Linh thủy a!
...
Đài cao nâng lên, mọi người quỳ dưới đất càng thêm thành kính, thanh niên đang quát tháo Nhiếp Vân cũng không thèm để ý tới hắn nữa mà vội vàng quỳ sụp xuống đất.
Lúc này Nhiếp Vân mới chú ý tới, trên đài cao có một nữ tử mặc y phục màu trắng đang ngồi ngay ngắn, trên đầu có quang mang màu vàng óng lánh, đôi mắt khép kín, dáng vẻ ngạo nhiên, giống như là tiên tử hạ phàm vậy.
- Chủ nhân, người này có cái gì đí không đúng a!
Thanh âm của Tĩnh Tâm truyền tới.
- Đúng vậy!
Không cần nàng nói thì hắn cũng đã nhìn ra được một ít vấn đề. Nữ tử này không ngờ lại là một vị cao thủ Tru Thiên cảnh!
Cửu Thiên thế giới so với Thiên địa lục đạo cũng không mạnh hơn được bao nhiêu. Ban đầu người mạnh nhất trong thế giới này là Tuất Triết cũng chỉ là Xích Thiên Kính đỉnh phong mà thôi. Loại thế giới cấp bậc này căn bản không thể sản sinh ra cường giả Tru Thiên cảnh được. Sao lại đột nhiên xuất hiện một người chứ?
Mặc dù nàng che giấu rất kỹ, người ở bên ngoài xem vào bất quá chỉ là Xích Thiên Kính sơ kỳ. Thế nhưng trên thực tế, trong cơ thể lực lượng mênh mông, tuyệt đối là một vị cường giả Tru Thiên cảnh đỉnh phong!
Không chỉ có như thế, ở trong hàng ngũ Tru Thiên cảnh đỉnh phong cũng có thể coi như là một cao thủ! Lại là Kim Giáp tướng lĩnh ngộ hai ngàn năm trăm đầu đại đạo!
Thực lực của Kim Giáp tướng, cho dù là ở tỏng Tà Nguyệt Chí Tôn vực cũng coi như là cường giả. Thế nhưng lúc này lại chạy đến loại tiểu thế giới này giả thần giả quỷ... Khó trách khiến cho hai người cảm thấy kỳ quái.
- Thực lực người hầu của nàng ta cũng không yếu...
Bên người của Kim Linh tiên tử còn có một người hầu, là một bà lão nhìn qua hơn sáu mươi tuổi. Người người nhìn vào bất quá chỉ là Tiên Quân trung kỳ, mà ở trong mắt bọn họ, người này là siêu cấp cường giả đã lĩnh ngộ hai nghìn đại đạo!
- Nhìn một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn ra thấy đối phương cổ quái. Nhiếp Vân cũng không vạch trần mà đứng ở phía sau đám người, không nói thêm gì nữa mà tiếp tục nhìn qua.
- Các ngươi quỳ lạy ta, ta có thể cảm nhận được được các ngươi có thành tâm hay không!
Kim Linh tiên tử mở mắt ra, giữa hai lông mày bắn ra một đạo kim quang, bao phủ mọi người vào bên trong:&- Người thành tâm với ta, ta có thể ban cho các ngươi Kim Linh thủy. Hơn nữa còn có thể mang các ngươi thoát ly khổ hải, đi tới đỉnh phong.
- Đa tạ tiên tử!
- Khẩn cầu tiên tử ban cho thánh thủy!
Mọi người đang quỳ lạy phía dưới đều vui mừng, vội vàng hô lớn.
- Bất quá... Trước khi ban cho thánh thủ, cần phải đuổi những người có dị tâm đi. Ta không hy vọng các ngươi bị những người này làm ô nhiễm, đạo tâm dao động!
Kim Linh tiên tử chậm rãi nói, trong khi nói chuyện, mí mắt nhấc lê, nhìn về phía đám người Nhiếp Vân.
Tuy rằng thực lực của nàng mạnh. Thế nhưng muốn nhìn thấu thực lực của hai người Nhiếp Vân còn kém xa!
Ở trong mắt nàng, Nhiếp Vân và Tĩnh Tâm bất quá cũng chỉ là bán bộ Tiên Quân. Không đáng để nhắc tới.
- Tiên tử, chuyện này để ta làm...
Thanh niên mới vừa rồi quát tháo Nhiếp Vân thấy có cơ hội quang minh chính đại dạy dỗ đối phương, sắc mặt vui mừng, vội vàng đứng lên, mang theo vẻ mặt dữ tợn đi tới.
Vừa có thể dạy huấn người này, lại vừa có thể đạt được hảo cảm của tiên tử... Sao lại không làm cơ chứ?
- Hắc hắc, tiểu tử, lập tức cút đi. Như vậy gia gia ta có thể không động thủ! Nếu không...
Ánh mắt của thanh niên này âm lãnh, giống như có núi lớn dựa vào, trong thanh âm mang theo vẻ phách lối và cuồng vọng không ai bì nổi.
Thấy hành động và lời nói của hắn, Trần Lạc Dung bất đắc dĩ xoa xoa cái trán.
Thực lực của vị Nhiếp Vân này ở hai năm trước nàng đã tận mắt nhìn thấy, cực kỳ kinh khủng. Nghe nói Tuất Tiết thực lực mạnh nhất cũng không thể địch nổi một chiêu. Người này lại dám nói chuyện như vậy với hắn, quả thật là nghé con mới sinh không sợ cọp, không biết trời cao đất rộng ra sao.
- Vốn để ngươi cút đi là được, thế nhưng bây giờ ta sẽ khiến cho ngươi chết!
Thanh niên này vốn tưởng rằng để lộ ra bộ mặt ngang ngược, để cho Trần Lạc Dung nhìn lâu mấy lầnthậm chí trái tim sẽ sinh ra rung động một cái, hoàn toàn thích mình. Ai ngờ vừa mới nhìn một cái đã thấy nàng có vẻ mặt thương hại. Giống như đang nhìn thấy một tên hề. Thấy vậy lửa giận của hắn bốc lên, đem tất cả lửa giận phát tiết lên trên người Nhiếp Vân.
Trong tiếng quát cuồng bạo, hai cánh tay của thanh niên này đồng thời vung vẩy. Trong nháy mắt, ở trước mặt mọi người dường như mới mọc thêm hơn ngàn cái tay, khắp nơi đều là ảo ảnh.
- Là Thiên Thủ Như Lai Chưởng!
- Không phải chiêu này đã sớm thất truyền rồi hay sao?
- Đúng vậy, nghe nói năm đó một vị cao tăng sáng chế ra chiêu này, ngang dọc Cửu Thiên thế giới, không ai có thể ngăn cản. Thế nhưng sau khi hắn chết đi, chiêu này lập tức mất tích, không còn người nào có thể thi triển được. Không nghĩ tới hắn ta lại có thể sử dụng nó.
- Chiêu số này thật là lợi hại, một khi gặp phải chiêu này, sợ rằng ngay cả nửa hô hấp ta cũng không thể kiên trì nổi, lần này tiểu tử kia xui xẻo rồi.
- Thấy Kim Linh tiên tử mà không quỳ lạy, có xui xẻo cũng là đáng đời.
...
Đám người đã lạy chung quanh nhìn thấy thanh niên kia đánh ra chiêu này, toàn bộ đều lộ ra vẻ kinh ngạc, nghị luận ầm ĩ.
Theo bọn họ thấy, bằng vào thực lực bán bộ Tiên Quân, lại phối hợp với chiêu số loại này, một nam một nữ trước mắt này, cho dù không chết thì cũng không khác là bao.
Đáng tiếc... Cũng không giống như tưởng tượng của bọn họ. Hơn ngàn cánh tay hư ảo, dữ tợn còn chưa tới đến trước mặt Nhiếp Vân, Tĩnh Tâm thì đã giống như bị một vách tường vô hình ngăn cản, căn bản đánh không qua được nó.