Vô Tận Đan Điền

Chương 2631: Tín niệm và sự kiên trì (Thượng)



- Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không được, tốc độ tu bổ nhất định phải nhanh hơn tốc độ phá hỏng của hắn. Nếu không, cho dù chúng ta có tiêu hao tới chết ở đây thì cũng không có cách nào ngăn cản được hắn.

Hỗn Độn vương hét lớn.

- Đúng vậy, phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp. Nếu như cho bọn chúng đi ra, như vậy tam giới sẽ thực sự xong đời! Ngay cả Hỗn Độn đại dương cũng sẽ không gánh nổi!

Sắc mặt của Tuyệt Sát Vương cũng vô cùng ngưng trọng.

Bọn họ đều là cường giả Phong vương, ánh mắt hơn người, cánh tay to lớn trước mắt này mặc dù đã bị tổn thương. Thế nhưng cũng không có vết thương trí mạng. Nếu như cứ xé rách như vậy, sớm muộn gì phong ấn cũng sẽ không kiên trì được nữa. Nếu như để cho người trong phong ấn đi ra, như vậy chuyện tam giới tan biến chỉ là chuyện nhỏ. Mà tất cả thế giới ở trong Hỗn Độn đại dương có thể giữ được hay không cũng còn khó mà nói được.

- Chúng ta cùng nhau hợp lực, ta không tin có nhiều người như vậy mà không tu bổ được phong ấn!

Yến Huy thống lĩnh bay tới, một trăm lẻ tám thống lĩnh đồng thời xuất thủ, lực lượng cường đại đan vào một chỗ, tương đương với trong nháy mắt có thêm hai cường giả Phong vương nữa.

Rống!

Cảm nhận được tốc độ tu bổ phong ấn tăng mạnh, bàn tay cũng cảm nhận được áp lực tăng lên. Một tiếng gầm giận dữ lần nữa vang lên, lại có một cánh tay từ trong khe nứt phong ấn chui ra.

Cánh tay này giống cánh tay vừa rồi như đúc. Giống như là của cùng một người, hai cánh tay liên hợp lại, chợt kéo mạnh một cái. Phong ấn vốn đã bị kéo rách lúc này lại càng rách lớn hơn.

Phốc!

Phong ấn bị xé rách ra một mảng lớn, đám người Nhiếp Vân đang tu bổ phong ấn giống như đã bị trúng một đòn nghiêm trọng. Ngực đồng thời cảm thấy khó chịu, bay rớt ra ngoài, miệng không ngừng phun ra máu tươi.

Trong đó có hơn mười vị thống lĩnh bởi vì không chịu nổi lực cắn trả mà đã nổ tung tại chỗ, thân tử đạo tiêu.

- Cứ như vậy không được, hay là để ta đi...

Mọi người đồng thời bị thương, hai cánh tay lớn kia liên hợp lại một chỗ khiến cho mọi người không có bất kỳ biện pháp nào đối phó. Lúc này một đạo thanh âm vang lên, Nhiếp Vân vội vàng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy A Dục Vương không biết đã từ nơi nào xuất hiện, sắc mặt trắng bệch đang đứng ở cách đó không xa.

- Bệ hạ!

Thấy A Dục Vương, sắc mặt đám người Yến Huy lập tức vui mừng, vội vàng vây quanh hắn.

Bích Hải Huyền Thiên đã sụp đổ, Tà Nguyệt Chí Tôn vực bị hủy diệt. Hai chuyện này đã để lại bóng đen trong lòng bọn họ, bọn họ cảm thấy A Dục Vương cho dù không chết thì cũng không kém gì nhiều. Thế nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy hắn còn sống sờ sờ đứng ở chỗ này, tất cả đều mừng tới mức rớt nước mắt.

- Trước tiên đi duy trì phong ấn, đừng có tới đây!

A Dục Vương vung tay lên, ngăn trở mọi người đang đi tới.

Nghe thấy mệnh lệnh của hắn, đám người Yến Huy dừng bước, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng, cũng không dám bước qua đó.

- A Dục Vương, ta không đồng ý!

Dường như biết rõ chuyện mà đối phương muốn làm, Nhiếp Đồng nhướng mày, hừ lạnh nói.

- A Dục Vương, không nên làm chuyện điên rồ, ngươi đã bỏ ra rất nhiều rồi. Trước tiên đừng nghĩ tới chuyện này nữa. Cứ dưỡng thương cho tốt rồi lại nói.

Hỗn Độn vương, Tuyệt Sát Vương cũng đồng thời nói.

- Vì hoàn toàn giết chết tên kia, linh hồn của ta cũng đã bị thương nặng, gần như hủy diệt. Nếu như không phải có Nhiếp Vân ổn định lại Tà Nguyệt Chí Tôn vực, giữ lại một tia linh linh thức bất diệt. Sợ rằng lúc này ta còn chưa tỉnh lại, cũng sẽ giống như tử vong vậy.

Nói đến đây, A Dục Vương nhìn Nhiếp Vân một cái, trong ánh mắt tràn ngập vẻ cảm kích.

Nhiếp Vân có chút sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra.

Xem ra vị A Dục Vương này mới vừa rồi đã bị thương cực kỳ nặng, linh hồn gần như sắp bị tiêu diệt. Như vậy mới dẫn đến Bích Hải Huyền Thiên, Tà Nguyệt Chí Tôn vực sụp đổ. Mà bản thân hắn lại dùng Tứ Phương đỉnh ngăn cản quá trình tiếp tục sụp đổ của nó, tương đương với cứu ý thức sắp bị hủy diệt của hắn, cứu hắn tỉnh lại.

- Mọi người không cần khuyên ta nữa. Đã giằng co với người này nhiều năm như vậy. Ta cũng đã sớm chịu đủ rồi! Để cho ta tự quyết định một lần đi!

Sống lưng của A Dục Vương đứng thẳng, trong ánh mắt mang theo vẻ quyết tuyệt.

Lúc này hắn đã khác vẻ cường đại đáng sợ lúc trước mà Nhiếp Vân nhìn thấy, thay vào đó là có chút suy yếu. Tinh thần giống như ngọn nến trong gió, lúc sáng lúc tối, giống như tùy thời sẽ bị dập tắt. Thế nhưng sự kiên trì của ý niệm và lòng tin của hắn lại khiến cho người ta có một loại cảm giác không thể ngăn cản. Dường như cho dù đối thủ có mạnh hơn nữa thì cũng không có cách nào ma diệt được sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của hắn vậy.

- Đối phương lực lượng cuồn cuộn không ngừng như vậy. Cho dù ngươi có thành công đi chăng nữa thì cũng không phong ấn được bao lâu... So với việc hi sinh như vậy còn không bằng nghĩ những biện pháp khác thì hơn.

Thấy hắn kiên trì như vậy, Hỗn Độn vương cuống cuồng nói.

- Ta biết cho dù ta có hi sinh thì cũng sẽ không kiên trì được bao lâu, thế nhưng... Chúng ta còn có biện pháp nào khác sao?

A Dục Vương nói.

- Chuyện này này...

Hỗn Độn vương, Tuyệt Sát Vương, Nhiếp Đồng đều im lặng.

Bọn họ có nhiều người như vậy, lại dùng hết toàn lực mà cũng không thể đỡ nổi tốc độ phá hỏng phong ấn của đôi tay trước mắt này. Nếu như không nhanh chóng phong ấn lại. Nhất định nó sẽ giống như nước lũ phá vỡ đê vậy. Sẽ không có cách nào khống chế được nữa.

- Ta tận mắt nhìn thấy tốc độ hắn trưởng thành. Cho nên ta rất là yên tâm, ta tin chắc rằng, chỉ cần kiên trì mấy năm nữa. Chỉ cần hắn trưởng thành là chúng ta nhất định có thể chống lại đối phương! Hoàn toàn cứu vớt được Hỗn Độn đại dương!

Thấy mọi người nói không nên lời, A Dục Vương cười một tiếng, ánh mắt nhìn vào trên người Nhiếp Vân.

- Ta sao?

Nhìn thấy trong mắt đối phương mang theo sự trông mong và tán thưởng cực lớn. Nhiếp Vân có chút không rõ ràng.

Không có được Hỗn Độn công nhận thì sẽ không có cách nào Phong vương. Không đạt tới Phong vương, như vậy chiến đấu ở loại cấp bậc này. Nhiều nhất cũng chỉ là một con kiến mạnh một chút mà thôi, không có bao nhiêu tác dụng. Sao đối phương lại tin tưởng hắn như vậy chứ?

Hơn nữa... Nghe lời nói của hắn, quá trình trưởng thành của mình, dường như hắn đã biết toàn bộ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?