Vô Tận Đan Điền

Chương 2661: Khách Khanh trưởng lão (2)



Nếu như đối phương cần một vị đại sư tinh thông dược lý, như vậy hắn hoàn toàn có thể bắt chước ra một vị đại sư a.

Đối với phương diện dược lý, mặc dù hắn không dám nói là đứng ở đỉnh phong Tam giới, thế nhưng cũng không quá kém.

Dọc theo sơn đạo chậm rãi đi về phía trước, Nhiếp Vân vừa đi lại vừa quan sát một phen.

Đi một lát, hai hàng lông mày đột nhiên nhướng lên, vẻ mặt có chút kỳ quái.

- Không đúng, linh khí nơi này mặc dù thích hợp cho dược liệu sinh trưởng, thế nhưng lại tràn ngập ý tứ hung ác, giống như kịch độc vậy. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Nương theo thời gian lên núi càng lâu, Nhiếp Vân đã phát hiện ra một ít chuyện khiến cho người ta kỳ quái.

Mặc dù linh khí trên Vô Lượng sơn rất dư thừa, thế nhưng trên thực tế lại kèm theo một loại khí tức đặc thù khiến cho tinh thần người ta tan rã, nói là độc khí cũng không quá đáng chút nào.

Độc khí, linh khí trộn lẫn ở một chỗ. Nơi này quả thực đúng là đủ đặc thù, khó trách chỗ linh khí đậm đà như vậy lại bị một cái tông môn nhị lưu chiếm lĩnh mà không có những người khác tranh đoạt. Sợ rằng là do có liên quan tới chuyện này.

- Khải linh thảo lớn lên ở trong hoàn cảnh này, vừa hấp thu linh khí, cũng hấp thu độc khí, cho nên mới có thể tùy ý chuyển đổi giữa trạng thái có độc và không có độc.

Nhiếp Vân suy đoán một phen.

Căn cứ theo như lời Nhiếp Đồng nói, loại Khải linh thảo này, lúc tâm tình tốt thì có thể là dược liệu tốt. Lúc tâm tình không tốt thì có thể là độc dược, có thể tùy ý chuyển đổi giữa bảo vật và độc vật. Nhất định có liên quan cực lớn với hoàn cảnh trước mắt này.

- Vị tiểu ca trước mặt kia!

Trong lúc đang suy tư thì sau lưng có một đạo thanh âm vang lên. Hắn quay đầu nhìn lại, một người thanh niên đang nhanh chóng đi tới. Đang nhìn về phía hắn, vẻ mặt tươi cười.

- Ngươi gọi ta sao?

Nhiếp Vân dừng lại.

Người trước mắt này hắn cũng không biết, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Thế nhưng đối phương lại gọi mình, không biết là có chuyện gì.

- Đúng vậy! Ngươi cũng tới Vô Lượng sơn để xem có thể cứu chữa được những dược liệu kia đúng không? Ta cũng vậy, vừa vặn chúng ta có thể đi cùng nhau a.

Thanh niên này cười nói.

Người thanh niên này bộ dáng nhìn qua cũng chỉ chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt có chút mượt mà, khi cười vô cùng hòa ái, mang theo vẻ thân cận.

- Vậy thì cùng nhau đi!

Nhìn thấy bộ dáng của hắn không giống như là giả vơ, cũng không giống như có mục đích gì, Nhiếp Vân khẽ gật đầu, cũng không nói thêm nhiều.

Một mình đi tới, có lẽ đối phương sẽ hoài nghi. Nếu như kết bạn đi với người khác, như vậy không thể nào tốt hơn được.

- Hắc hắc, ta biết ngay vị tiểu ca này dễ nói chuyện mà. Tại hạ Nhiếp Vân, không biết huynh đệ tên gì?

Thanh niên này vừa nói vừa xòe bàn tay ra.

- Nhiếp Vân?

Hai mí mắtNhiếp Vân nháy nháy, thật hay giả vậy? Lại có người lấy tên này? Người này nhận ra mình, hay là cố ý dùng cái tên này?

Nghĩ tới đây, Nhiếp Vân lập tức nhìn kỹ đối phương.

Người trước mắt này mặc dù là một thiên tài rất tốt, thế nhưng bất quá cũng chỉ chừng hai nghìn đầu đại đạo. Thực lực như vậy muốn nhìn thấu hắn ngụy trang, chuyện này tuyệt không có khả năng!

Chẳng lẽ thật sự là trùng hợp hay sao?

Mặc dù cái tên Nhiếp Vân này của hắn không tính là đặc thù, thế nhưng gặp phải một người trùng tên trùng họ. Chuyện này cũng không có dễ dàng như vậy a!

- Khục Khục!

Thấy vẻ mặt của Nhiếp Vân kỳ quái như vậy, thanh niên này đã biết là chuyện tên của mình. Vẻ mặt lập tức có chút lúng túng:

- Kỳ thực tên của ta gọi là Vân Niết, ta luôn lấy Nhiếp Vân Chúa Tể làm thần tượng, cho nên... Ta tự mình sửa lại tên!

- Sửa tên?

Nghe thấy gia hoả này tên là Vân Niết, lại tự mình sửa lại tên, Nhiếp Vân có chút dở khóc dở cười, nói

- Ngươi đổi thành Nhiếp Vân, nếu như để cho Nhiếp Vân Chúa Tể biết, nhất định hắn cũng sẽ mất hứng a. Lại nói, nếu như để cho một ít người sung bái hắn biết, có lẽ ngươi sẽ gặp phải vô số phiền toái a.

Một đường quật khởi ở trong Tam giới, Nhiếp Vân không cần cũng đã biết hắn có một nhóm người tử tung. Người này lại đem tên của mình đổi thành tên của hắn, một khi bị những người tử trung này biết được. Hắn tuyệt đối có thể bảo đảm những người kia sẽ chỉnh chết tiểu tử này!

- Đa tạ huynh đệ nhắc nhở... Ta chỉ lo đổi tên mà lại quên đi chuyện này. Đúng vậy, ta vẫn nên gọi là Vân Niết thì hơn... Bất quá, cái tên này có ý tứ chút điên đảo Nhiếp Vân đại nhân, không bằng gọi là... Vân Phi đi! Vân Phi, bay lượn trong mây... Cho dù cho Nhiếp Vân đại người có biết thì chắc chắn cũng sẽ không trách ta!

Thanh niên nàyvội nói.

- ...

Nhiếp Vân im lặng không nói.

Người này đổi tên đổi họ... Quả thực là một trò khôi hài, mà người này quả thực cũng là một kỳ nhân a.

Thấy dáng vẻ của đối phương nghiêm túc, lúc này Nhiếp Vân mới hiểu được. Cũng chỉ có những kỳ nhân như vậy mới có thể gọi hắn lại, nói là cùng đi Vô Lượng cung.

Hỗn Độn Chí Tôn vực tốt xấu lẫn lộn, chuyện giết người cướp của chỗ nào cũng có. Nếu như không thiếu đầu óc thì làm sao có thể tùy tiện kéo một người tạo thành một đội cơ chứ? Đây không phải là tự mình muốn chết sao?

- Đúng rồi, huynh đệ, ngươi tên là gì!

Thanh niên Vân Phi nháy mắt nhìn tới.

- Nếu như ta nói ta tên là Nhiếp Vân thì ngươi có tin không?

Nhìn dáng vẻ của hắn, Nhiếp Vân cười nói.

- Không tin!

Cái cổ của Vân Phi liên tục lắc lắc, trên mặt cũng sinh ra vẻ khinh bỉ. Dường như đang muốn nói, nói láo cũng phải có sáng ý a. Ta mới vừa nói xong ngươi lại làm như vậy, quả thực là không biết bắt chước người khác nha.

- Ta tên là Tiêu Lăng!

Biết rõ đối phương không tin, Nhiếp Vân cũng không muốn dùng tên thật của mình, trực tiếp đem tên của bằng hữu hắn trong Thiên địa lục đạo nói ra.

Dù sao cái tên này cũng không có mấy người biết, có thể tùy tiện dùng một phen.

- Hóa ra là Tiêu huynh!

Vân Phi ra vẻ đã hiểu, sau đó lại nhìn chung quanh một chút, đột nhiên thấp giọng nói:

- Ngươi cũng tới vì thân phận Khách Khanh trưởng lão của Vô Lượng sơn hay sao?

- Khách Khanh trưởng lão?

Nhiếp Vân có chút sửng sốt.

- Được rồi. Nếu như chúng ta đã đi cùng nhau, như vậy chuyện này ta cũng không giấu nữa. Chuyện này ngay cả ta cũng biết, ngươi đừng có giấu diếm nữa.

Vân Phi cười hắc hắc.

- Ta không biết ngươi đang nói gì, Khách Khanh trưởng lão là cái gì vậy?

Nhiếp Vân lắc đầu hỏi.