Vô Tận Đan Điền

Chương 2665: Họa thủy đông dẫn (2)



Nha đầu này cố ý họa thủy đông dẫn, đem mũi tên cua mọi người tập trung lên trên người Vân Phi, Vân Phi có lẽ đang chìm đắm trong mộng tưởng được nữ nhân xem trọng cho nên không rõ ràng cho lắm. Thế nhưng sao hắn lại không biết cơ chứ?

Nhất định nữ nhân này đã nhìn ra tính cách kiêu ngạo tự luyến của Vân Phi, cho nên lúc này mới cố ý nói như vậy!

Như vậy, Vân Phi một khi lâng lâng tất nhiên sẽ đắc tội với những người khác, dẫn tới chúng nhân công phẫn.

Rất có tâm kế a!

Tinh Liên thấy dẫn hỏa thành công, khóe miệng nhếch lên, lại quay đầu nhìn về phía Nhiếp Vân. Nàng đang định tính toán xem làm thế nào mới có thể dạy dỗ người này một lát thì lại thấy trong ánh mắt của người thiếu niên trước mắt bắn ra vẻ lạnh lẽo. Giống như hàn mang, nhất thời khiến cho nàng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giống như rơi vào vực sâu vạn trượng. Làm cho nàng không tự chủ được mà lui về phía sau mấy bước.

- Ngươi...

Sắc mặt đỏ lên, đôi môi của Tinh Liên cắn chặt.

Nàng có tự tin rất lớn đối với mị lực từ thanh âm của mình, bất kể là nam nhân hay là nữ nhân, chỉ cần nghe được, tuyệt đối sẽ rơi vào mê hoặc. Sẽ mất sự đề phòng đối với nàng, tự nhiên tin tưởng! Thế nhưng tiểu tử trước mắt này không những không có bị mê hoặc chút nào mà còn dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn qua. Chuyện này khiến cho nàng có chút giật mình, đồng thời lại có chút giận dữ.

Cắn răng một cái, Tinh Liên bước lên phía trước, lại nhìn về phía Nhiếp Vân rồi nói:

- Vị thiểu hiệp này nhìn càng thêm trẻ tuổi, chắc hẳn càng thêm bác học. Nếu như hôm nay ai trong điện này có thể chữa trị được cho dược liệu trong Vô Lượng cung, ta cảm thấy trừ ngươi ra thì không còn có thể là ai khác được.

Thanh âm của nàng vang dội, lập tức vang vọng cả phòng, khiến cho ánh mắt của mọi người tập trung tới đây. Nhìn thấy mục đích đã đạt tới, trong mắt của Tinh Liên hiện lên vẻ lạnh lùng, lại đổ thêm dầu vào lửa:

Một khi thiếu hiệp trở thành Khách Khanh trưởng lão, ta nguyện ý hầu hạ thiếu hiệp.

Những lời nói phía sau, thanh âm thấp tới mức không thể nghe rõ.

Bất quá càng là như vậy, những người khác càng động tâm. Trong từng ánh mắt hiện lên lửa nóng, dường như hận không thể xông lên chỉnh chết Nhiếp Vân vậy.

Tiểu tử này là thứ gì chứ? Nữ tử xinh đẹp như vậy, không nói đâu xa. Chỉ bằng vào thanh âm và thân thể như vậy cũng đã là cực phẩm. Loại mỹ nhân này tại sao lại coi trọng loại gia hỏa chỉ biết mua danh chuộc tiếng như vậy cơ chứ?

Trong mắt từng người hiện lên vẻ ghen ghét nồng đậm.

- Tiên tử không nên bị tiểu tử này mê hoặc, bất quá chỉ là trẻ con mà thôi. Nếu như các ngươi thực sự muốn giải quyết vấn đề dược liệu trong cung. Vẫn là chúng ta mới có thể nắm chắc a.

- Đúng vậy, hai người trẻ tuổi này chẳng qua chỉ tới đây để thử vận khí mà thôi. Ký thác hy vọng ở trên người bọn họ, quả thực là hồ đồ.

- Tiên tử đừng có mắc lừa, hai tiểu tử này chỉ biết khẩu phật tâm xà, nhất định không có chân tài thực học a.

- Loại người như vậy cực kỳ đáng ghét, chỉ là tiểu nhân vật mà thôi, ta muốn tỷ thí dược lý với hắn. Ta cũng muốn nhìn một chút, nhìn xem hắn có biết một chút gì về dược lý hay không.

Mọi người nghị luận ầm ĩ, mỗi một người đều đứng lên, nhìn dáng vẻ của bọn họ, dường như nếu không phải sợ làm cho mỹ nhân chán ghét thì nhất định đã sớm xông lại tìm Nhiếp Vân quyết đấu.

- Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi còn có thủ đoạn này Vừa tới Vô Lượng cung lại khiến cho tiên tử xem trọng ngươi, ta cũng muốn thử một chút. Nhìn xem ngươi có thực học thực sự hay không!

Lý Công Nhiên trước đó lên tiếng đả kích Vân Phi đang ở gần nhất. Lúc này lại nhìn thấy thiếu nữ trước mắt dường như đã có chút nghênh về phía thiếu này. Trong lòng sinh ra cảm giác ghen tức, miệng gầm lên một câu rồi đứng lên.

Thấy nữ tử này chỉ cần nói một câu đã khiến cho cừu hận của toàn bộ mọi người đổ lên người mình, Nhiếp Vân âm thầm lắc đầu một cái.

Khó trách người khác đều nói hồng nhan họa thủy, nữ nhân này, quả thực có thể xưng là kẻ gây họa a!

Tiện tay lấy bầu rượu trên bài rót đầy một ly, lại uống một hớp. Sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, lại nhìn về phía Tinh Liên trước mắt. Hai mắt hắn lập lòe như điện mang ánh.

- Rất có thủ đoạn a!

- Thiếu hiệp nói vậy là có ý gì, ta không biết. Vừa rồi trên đường tới đây thiếu niên luôn miệng nói, kiến thức uyên bác, làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Ta chẳng qua chỉ có chút ngưỡng mộ đối với ngươi mà thôi..

Tinh Liên thấy hắn không bị mê hoặc, hơn nữa vừa nhìn một cái đã nhìn ra là âm mưu của mình, chuyện này khiến cho nàng có chút kinh ngạc. Bất quá nàng cũng là người thông minh, lập tức đã nghĩ ra đối sách. Thanh âm lưỡng lự mà uyển chuyển. Lúc nói hai chữ ngưỡng mộ lại mang theo tình cảm nồng đậm, khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người chung quanh đều tóe lửa, cảm thấy sắp phát điên.

- Tiểu tử, ta muốn quyết đấu cùng ngươi!

Một người quả thực đã không nhịn được nữa mà nhảy ra, lửa giận thiêu đốt, hai mắt như lang như hổ.

- Ta cũng muốn nhìn một chút, nhìn xem ngươi kiến thức uyên bác như thế nào.

- Cút về!

Thấy người này vọt tới, Nhiếp Vân cũng lười nói nhảm, lông mày nhướng lên, miệng lại quát nhẹ một tiếng.

- Ta...

Gia hỏa mới vừa rồi còn khí thế như cầu vồng lại giống như ngọn lửa bị người ta dập tắt, hai mắt ngẩn ngơ, lập tức trở về, lần nữa trở về chỗ ngồi của mình.

- Ồ?

- Có chuyện gì xảy ra?

- Đây là Vân Hà Sơn Lương Hiểu, một thân tu vi đã đạt tới Kim Giáp tướng a, sao lại vừa nghe thấy tiếng quát đã xoay người rời đi rồi?

Nhìn thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay cả Tinh Liên cũng không nhịn được siết chặt hai tay. Trên khuôn mặt trắng nõn có một tia ửng đỏ.

Vị Lương Hiểu này mặc dù danh tiếng không có bằng đám người Lý Công Nhiên. Thế nhưng vô luận là phương diện thực lực hay là dược vật đều không kém những người kia.

Đây cũng là một trong những người có khả năng giải quyết nan đều của Vô Lượng sơn nhất.

Nhân vật như vậy quát lên khiêu chiến với một tiểu tử, lại bị một câu nói của người này quát lui, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, khó mà tin được.

- Ta vốn tưởng rằng vị thiếu hiệp này chẳng qua tinh thông dược lý, không nghĩ tới thực lực cũng mạnh như vậy. Quả thực ta rất bội phục…

Phản ứng của Tinh Liên cũng nhanh, một lát sau nàng đã nhẹ nhàng cười một tiếng.