Vô Tận Đan Điền

Chương 2678: Phán đoán của Vân Phi (1)



- Xem ra vấn đề là ở trên người gốc Khải linh thảo này. Không biết cung chủ có thể... Mang tại hạ đi nhìn gốc dược liệu này một chút, sau đó lại tìm biện pháp giải quyết được hay không?

Nhiếp Vân do dự một chút, cố nén xung động trực tiếp mở miệng đòi hỏi mà lên tiếng.

- Cái này...

Bích Dao cung chủ lắc đầu một cái:

- Xin đại sư thứ lỗi, gốc dược liệu này quan hệ trọng đại, thứ cho ta không có cách nào dẫn ngươi đi được.

- Quan hệ trọng đại?

Thấy nàng cự tuyệt, Nhiếp Vân cũng không buông tha:

- Nếu như ta không tận mắt nhìn thấy gốc dược liệu này. Như vậy cũng không có cách nào xác định được tinh khí thần của tất cả dược liệu trong dược viên có bị đánh cắp hay không. Hơn nếu như không có biện pháp tìm ra bệnh chứng, như vậy càng không thể nói tới trị liệu dược liệu.

- Được rồi, chuyện này không nên nói nữa! Gốc dược liệu này quả thực không có thích hợp để cho người ngoài xem.

Bích Dao cung chủ cắt đứt lời nói của Nhiếp Vân, lại khoát tay một cái, dường như không muốn tiếp tục nói tới đề tài này:

- Tinh Liên, trước tiên mang hai vị đại sư đến phòng khách nghỉ ngơi!

- Hai vị đại sư, mời đi bên này!

Tinh Liên không biết Nhiếp Vân và sư phụ nói chuyện với nhau cái gì, thấy vẻ mặt của sư phụ có chút uể oải, dường như không muốn tiếp tục nói nữa. Nàng cũng không dám nói nhiều mà bàn tay duỗi về phía trước.

- Đi thôi!

Thấy đối phương ngay cả để mình nhìn qua một chút cũng không đồng ý, Nhiếp Vân biết rõ mình không thể nóng vội cho nên cũng không nói nhiều mà đi theo sau lưng Tinh Liên, đi ra khỏi dược viên.

Nhiếp Đồng đã từng nói qua, Khải linh thảo nhất định phải tự nguyện thì mới có tác dụng, nếu không nó sẽ biến thành độc dược. Bây giờ Bích Dao cung chủ này ngay cả để cho hắn liếc mắt nhìn cũng không đồng ý, chứ đừng nói là cho hắn cả gốc dược liệu. Cho nên, nhất định phải từ từ mưu đồ, một khi bộc lộ mục đích quá sớm. Không cẩn thận sẽ dẫn tới đối phương cảnh giác, khi đó có muốn lấy cũng sẽ khó hơn.

Đi theo sau lưng Tinh Liên, hai người rất nhanh đã đi tới khu phòng khách của Vô Lượng cung.

- Trong Vô Lượng cung khắp nơi đều là nữ đệ tử. Hai vị ngàn vạn lần không nên đi loạn khắp nơi. Nếu không tất sẽ mang đến rất nhiều phiền toái không đáng có!

Vốn chỉ định đưa tới đây là đi, cũng không đi quản tới hai người này nữa. Thế nhưng chẳng biết tại sao, quỷ thần xui khiến thế nào mà Tinh Liên lại nói ra một câu như vậy.

- Yên tâm đi, chúng ta sẽ không đi loạn.

Vân Phi giành nói.

- Đây là... Ngọc phù đưa tin của ta, cần cái gì thì có thể trực tiếp nói với ta. Ta sẽ tận lực tìm giúp các ngươi!

Do dự một chút, Tinh Liên lại đưa ra một khỏa ngọc phù, hai mắt nhìn về phía Nhiếp Vân.

Bất quá điều khiến cho nàng có chút bất đắc dĩ chính là đối phương cũng không thèm nhìn lấy nàng. Ánh mắt rất là thâm thúy, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

- Đa tạ tiên tử, ta sẽ...

Nhiếp Vân không nhận, hai mắt Vân Phi tỏa sáng. Vội vàng cầm ngọc phù vào trong lòng bàn tay, miệng cười hắc hắc.

Rời khỏi dược viên, bộ dáng nghiêm túc vừa rồi lập tức biến mất. Lại chuyển thành bộ dáng trư ca.

- Đưa lại cho ta!

Thấy hắn lấy đi, tay Tinh Liên khẽ lật một cái, lại đoạt ngọc phù lại, miệng nói:

- Có chuyện gì thì cứ trực tiếp nói với đệ tử bên ngoài là được. Ngọc phù... Cũng không cần thiết nữa.

Nói xong nàng xoay người đi ra phía ngoài, lúc đi ra khỏi cửa viện, bàn chân nhỏ không khỏi tức giận dậm nhẹ một cái.

Nàng đường đường là thánh nữ Vô Lượng cung, bao nhiêu người muốn có phương pháp liên lạc với nàng mà không thể có được. Bây giờ nàng đem ngọc phù của mình đưa đến tay đối phương, mà đối phương lại không thèm nhìn lấy một cái. Quả thực quá là quá khinh người!

- Hừ, bây giờ không nhận, sớm muộn gì cũng có lúc ngươi hối hận, sau này có hỏi ta thì ta cũng sẽ không cho nữa.

Thầm nói một câu, Tinh Liên đi ra ngoài. Vừa đi trong lòng lại thầm nhắc nhở mình.

Thế nhưng thực sự sẽ có một ngày đối phương đi hỏi ngọc phù của nàng sao?

Nghĩ tới chuyện này là lại nhớ lại bộ dáng của đối phương, sắc mặt nàng không khỏi trầm xuống, vẻ mặt không nhịn được như là đưa đám vậy.

Nhìn hành động và bộ dáng của đối phương trong khoảng thời gian này... Muốn để cho hắn đi hỏi ngọc phù liên lạc với nàng... Cơ hồ là chuyện không thể nào!

Quả thật không biết trên thế giới này tại sao lại có gia hỏa đầu gỗ như vậy chứ?

- Tiêu huynh, nhìn dáng dấp của Tinh Liên này dường như rất có hứng thú với ngươi a.

Ngọc phù tới tay lại bị lấy đi, Vân Phi có chút lúng túng nhìn về phía Nhiếp Vân.

Cho tới lúc này, hắn mới biết, người nữ tử này muốn đưa ngọc phù chính là vị trước mắt này. Bởi vì đối phương không muốn cho nên lúc này vật tới tay mới bị lấy lại.

- Hứng thú? Ha ha, ta không có hứng thú đối với nàng!

Nhiếp Vân khẽ lắc đầu.

Vị Tinh Liên này mặc dù xinh đẹp, thế nhưng so với Đạm Đài Lăng Nguyệt vẫn kém quá nhiều, cho dù là so với Lạc Khuynh Thành cũng có chút không bằng. Sao hắn động tâm cơ chứ?

Hắn đã chọc vào không ít nữ nhân, tâm cảnh từ lâu đã tu luyện tới trình độ không hề bận tâm. Không thể nào vì một nữ nhân không liên quan mà làm chậm trễ nhiều thời gian như vậy.

- Không có hứng thú? Tiêu huynh ngươi... Trâu, Vân Phi ta trừ bội phục Nhiếp Vân Chúa Tể ra, bây giờ lại bội phục thêm một người..

Nghe thấy lời này của hắn, Vân Phi trợn tròn mắt, giơ ngón tay cái ra ngoài.

Nữ tử gọi là Tinh Liên này, hắn đã nhìn kỹ, cho dù là ở trong Vô Lượng cung cũng tuyệt đối xếp top đầu. Nữ tử tuyệt sắc như vậy, không biết bao nhiêu người muốn theo đuổi mà cũng không được. Bây giờ lại đi theo đuổi lại hắn... Mà hắn lại không có hứng thú, quả thực chính là thần tượng của Vân Phi a!

Không biết lúc nào ta cũng có thể như vậy, không nói người tuyệt sắc như vậy, cho dù là người dẫn đường trước đó cũng được a...

Vân Phi càng nghĩ càng sùng bái, trong mắt tràn ngập vẻ kính ngưỡng như có vô số ngôi sao.

- Lại thêm một? Ngươi không biết đó là một người sao...

Nhiếp Vân thầm lắc đầu trong lòng.

Người này quả thực là tính cách thay đổi thất thường. Khi nhìn dược liệu, hai mắt

chuyên chú như đuốc, tinh thần lực tập trung. Dường như bất cứ chuyện gì cũng không có cách nào quấy rầy hắn được vậy. Thế nhưng sau khi rời khỏi chỗ dược liệu lại nói năng tùy tiện như vậy. Đúng chuẩn một vị hoàn khố a.