- Tiến vào Quy Khư Hải thì chính là Quy Khư Hải đệ tử, không có bất kỳ đặc quyền nào khác. Cố gắng tu luyện, ai muốn dựa vào gia thế, thế lực sau lưng mà làm xằng làm bậy. Như vậy ta cũng không ngại đưa hắn về thế lực của mình, sau đó lại tiện tay diệt một chút.
Nếu đã tán đồng với cách làm của lão tửu quỷ, như vậy Nhiếp Vân cũng không từ chối, hắn nhìn quanh một vòng rồi nói.
Mặc dù hắn không có thi triển uy áp, thế nhưng thân là cường giả Chúa Tể, nhất cử nhất động đều mang theo lực lượng thiên địa và uy thế. Khiến cho toàn bộ mọi người phía dưới đều cảm thấy hô hấp dồn dập, không dám lớn tiếng nói chuyện.
Người tới nơi này cơ hồ đều là thiên tài đại gia tộc, nhất định cũng có một ít nơi thần bí. Thế nhưng... Cho dù thần bí hơn nữa, chẳng lẽ có thể bằng vị Nhiếp Vân Chúa Tể này hay sao?
Cho dù sau lưng ngươi có cường giả Chúa Tể, như vậy hắn cũng có thể tiện tay giết chết được!
Nghĩ đến điểm này, trong lòng tất cả mọi người đều nghiêm túc lại.
Có thế lực hay không cũng chỉ là tương đối, Quy Khư Hải có Nhiếp Vân Chúa Tể trấn giữ, sẽ không có người nào dám đi gây chuyện.
- Rất tốt, Cửu Tiên trưởng lão. Đây là đại đạo phù điêu, nếu như có thiên tài chân chính, tiến bộ nhanh chóng thì có thể để cho bọn họ quan sát phù điêu!
Nói xong một câu, Nhiếp Vân lại quay đầu nhìn về phía Cửu Tiên trưởng lão, bàn tay chộp ra một trảo. Một tòa cung điện lơ lửng lập tức xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Chính là đại đạo phù điêu trước đó hắn đã gặp ở Tam giới thành, đối với tu luyện giả có rất hiệu quả. Hắn lợi dụng năng lực sao chép của Nạp Vật thế giới cho nên đã phục chế ra một tòa. Đúc ở trong cung điện, chung quanh lại tràn ngập cấm chế, chỉ có có đệ tử được cho phép thì mới có thể tiến vào quan sát..
Sau khi răn đe lại cho chút chỗ tốt, quả táo ngọt tăng thêm cây gậy vĩnh viễn đều là phương pháp ngự nhân.
- Vâng!
Toàn thân Cửu Tiên trưởng lão run lên, hưng phấn tới mức khó có thể áp chế được.
Đại đạo phù điêu hắn đã từng nghe nói qua, đó là thánh vật trong Tam giới thành. Cho dù là hắn cũng không có tư cách quan sát được. Nhiếp Vân Chúa Tể lại tiện tay lấy ra, để cho những đệ tử này có cơ hội quan sát. Như vậy có thể đoán a được, chỉ cần có đủ thời gian thì những người này sẽ có cơ hội đánh vào thực lực cao hơn!
Chuyện Quy Khư Hải hoàn toàn quật khởi đã không còn là mơ nữa. Chuyện trở thành đệ nhất tông môn trong Tam giới cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
- Nhờ lúc ấy hai mắt của ta không có nhìn nhầm…
Nghĩ tới những chuyện này, Cửu Tiên trưởng lão không nhịn được cảm thấy may mắn, ban đầu may nhờ vào ánh mắt không có thiển cận. Mang Nhiếp Vân Chúa Tể vào trong tông môn. Nếu không, Quy Khư Hải bây giờ có thể tiếp tục đứng sừng sững trong Tam giới hay không cũng còn khó nói.
- Nhiếp Vân Chúa Tể!
Trong điện đường cao lớn của Quy Khư Hải, Nhiếp Vân ngồi ngay ngắn ở trong đó, Cổ Ung tông chủ đi tới trước mặt hắn.
Xử lý xong chuyện mà lão tửu quỷ làm ra, sau đó lại tới nơi này. Cổ Ung tông chủ đang bế quan, nghe thấy tin tức hắn đã tới cho nên không dám trì hoãn mà vội vàng bay tới.
Lúc này Cổ Ung tông chủ nhìn thấy Nhiếp Vân đã không còn cảm giác trưởng bối nhìn về phía vãn bối như trước nữa. Mà là mơ hồ mang theo một loại cảm giác sợ hãi.
Vị trước mắt này đã đạt tới độ cao mà hắn không thể đạt tới, đã không phải là người của cùng một thế giới.
- Tông chủ vẫn khỏe chứ!
Thấy vẻ mặt của hắn, Nhiếp Vân cười một tiếng, nói thẳng ra ý đồ tới đây lần này của mình:
- Lần này tới Quy Khư Hải là vì đặc biệt tới tìm ngươi!
- Tìm ta?
Cổ Ung tông chủ sửng sốt.
- Không sai, được người nhờ, dẫn ngươi đi gặp một người!
Nhiếp Vân nói.
- Gặp một người?
Cổ Ung tông chủ sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu một cái:
- Nếu như người Chúa Tể nói chính là nàng... Ta sẽ không đi gặp, kính xin Chúa Tể tha thứ!
Người Cổ Ung sợ nhìn thấy nhất chỉ có một, Nhiếp Vân Chúa Tể nói như vậy, đương nhiên là nàng. Hắn không cần suy nghĩ nhiều cũng đã có thể đoán ra được.
- Nói một chút đi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, tại sao ngươi lại không muốn gặp nàng?
Lúc này ở bên trong chánh điện không có ai cho nên Nhiếp Vân cũng không có gì là tị hiềm mà hỏi một câu.
- Ta... Kỳ thực là ta có lỗi với nàng, không có mặt mũi nhìn nàng!
Sắc mặt Cổ Ung tông chủ có chút khó coi:
- Nếu như năm đó không phải là bởi vì ta tự cho là đúng thì Tiết Liêu sẽ không phải chết. Nàng cũng sẽ không ruột gan đứt từng khúc... Ta không xứng để nàng yêu, cũng không xứng gặp mặt nàng!
- Không xứng?
hắn còn tưởng rằng Cổ Ung tông chủ không muốn gặp nàng là bởi vì có lỗi với Tiết Liêu, bây giờ nhìn lại, hóa ra là cảm thấy chuyện mà mình làm không đúng, không còn mặt mũi gặp người ta!
Bất quá, nếu cẩn thận nói tới chuyện này, quả thật là hắn ta đã làm không đúng. Hai người bọn họ thanh mai trúc m, tình cảm như vậy. Hắn vì báo ân mà lại muốn nhường cho bằng hữu, đây là chuyện ngu ngốc thế nào mới có thể làm ra được chứ?
Nếu như ngươi cảm thấy hắn cam tâm tiếp nhận, như vậy đã rõ phẩm chất của người này có vấn đề, không xứng để trở thành bằng hữu. Nếu không cam lòng tiếp nhận, như vậy ba người sẽ cùng thống khổ. So với như vậy thì cần gì phải làm chuyện thừa thãi thế chứ?
- Cũng không phải là nàng nghĩ như vậy, nàng cảm thấy, là nàng bức tử Tiết Liêu, không có mặt mũi nào gặp ngươi!
Nhiếp Vân nói.
- Không mặt mũi nào gặp ta sao? Không... Là ta không có mặt mũi đi gặp nàng, nếu như gặp nàng, sau khi chết ta không có mặt mũi nào đi gặp Tiết Liêu huynh đệ!
Hốc mắt của Cổ Ung tông chủ ửng đỏ.
Đường đường là người đứng đầu một tông, chính là nhân vật kiêu hùng, thế nhưng nói tới huynh đệ, thân thể lại không nhịn được run run.
Nếu như ban đầu không phải hắn dốt nát và ích kỷ. Như vậy cũng không đến nỗi làm cho huynh đệ tự sát thân vong, trở thành mối hận thiên cổ.
- Nếu như... Ta có thể cứu vị Tiết Liêu này sống lại thì sao?
Thấy dáng vẻ của Cổ Ung như vậy, Nhiếp Vân khẽ nở nụ cười.
Linh hồn Hỗn Độn vương thạch kia ở trong Nạp Vật thế giới có thể tự do sao chép, chỉ cần thực lực đối phương không quá đặc biệt mạnh mẽ. Như vậy muốn lần nữa sống lại cũng không khó.
Lại nói, cho dù thực lực mạnh, đạt tới cấp bậc Chúa Tể, bằng vào thực lực của hắn bây giờ. Cũng đủ để làm cho đối phương sống lại.