Vô Tận Đan Điền

Chương 2733: Hôn mê (2)



Không đúng a, kịch độc bên trong đám máu màu vàng kia đã dung nhập vào trong toàn thân, ngay cả xương tủy cũng đã bị dính vào. Dựa theo đạo lý bình thường mà nói, có lẽ hắn đã không có cách nào tỉnh lại nữa mà trực tiếp tử vong mới đúng. Tại sao... Những kịch độc này đã lan tràn toàn thân mà lại không tiếp tục ăn mòn linh hồn, tim của chứ?

- Có người đã dùng đại thủ đoạn giúp ta phong ấn đám kịch độc này…

Nghĩ đến điểm này, Nhiếp Vân đã nhìn thấy rõ tình huống ở bên trong cơ thể.

Dường như đã có người dùng đại thủ đoạn phong ấn lại những kịch độc này. Khiến cho những độc khí này, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể nào nhúc nhích được.

Làm như vậy, mặc dù có thể khiến cho hắn trong thời gian ngắn không cần lo lắng tới tính mạng. Thế nhưng cũng tương đương với việc thực lực toàn thân đã bị phong ấn hoàn toàn, không có cách nào vận dụng được.

Nói cách khác... Bây giờ trừ thân thể ra, thực lực vừa mới đột phá Phong vương của hắn căn bản không có cách nào sử dụng được. Một khi sử dụng, phong ấn sẽ vỡ tan, kịch độc xâm lấn, không cẩn thận là sẽ mất mạng.

- Không nghĩ tới ta cũng có ngày này...

Cười khổ một tiếng rồi lắc đầu, bàn tay chống vào mép giường, nhẹ nhàng ngồi dậy. Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn quanh một vòng.

Trước mắt hắn là một vườn hoa to lớn, dường như nghe thấy động tĩnh hắn tỉnh lại, trong không khí vang lên tiếng xé gió, lập tức cps mấy bóng người đã bay tới.

Người dẫn đầu chính là Nhiếp Đồng.

- Đây là nơi nào? Dị tộc thế nào rồi?

Nhiếp Vân vội vàng hỏi.

Lúc này thương thế trên người Nhiếp Đồng đã hoàn toàn khôi phục, tinh khí thần cực thịnh. Trải qua trận chiến trước đó, dường như hắn đã chạm phải bình cảnh nào đó, có thể tùy thời đột phá.

- Sauk hi Bách Triết bị giết, những dị tộc còn lại không đáng để lo, đã bị chúng ta chém giết toàn bộ!

Nhiếp Đồng vội nói.

- Chém giết toàn bộ sao?

Nhiếp Vân thở phào nhẹ nhõm.

Nếu đệ đệ đã nói như vậy, nhất định những dị tộc kia đã chết toàn bộ.

Những dị tộc còn lại kia, một khi liên hợp lại, mặc dù sức chiến đấu không kém, thế nhưng Bách Triết, vương giả có máu tươi màu vàng và vương giả bướu thịt đều đã tử vong, nhất định đã tạo thành đả kích rất lớn đối với bọn hắn. Rắn mất đầu, đương nhiên đám người này càng không ngăn được công kích của đám người Nhiếp Đồng!

Cho nên kết cục bị chém giết toàn bộ cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

- Ta đã hôn mê bao lâu rồi?

Trong lòng khẽ động một cái, hắn lập tức tới một vấn đề.

Thương thế của Nhiếp Đồng đã khỏi hẳn, toàn bộ dị tộc cũng đã bị chém giết, dựa theo tình huống bình thường mà nói, có lẽ cũng đã có không ít thời gian a!

- Ba tháng! Ca ca đã hôn mê ba tháng rồi!

Nghe thấy ca ca hỏi vậy, Nhiếp Vân do dự một chút rồi nói.

- Ba tháng?

Nhiếp Vân có chút sửng sốt, từ khi hắn sống lại cho tới nay, trừ lúc bản thân niết bàn ra còn chưa bao giờ hôn mê thời gian dài như vậy. Xem ra lúc trước quả thực đã bị thương rất nặng, kịch độc bên trong đám máu màu vàng kia quả thực đúng là lợi hại!

- Nguyệt nhi đâu rồi?

Sauk hi biết mình đã hôn mê bao lâu, trong lòng hắn cảm khái một câu. Sau đó Nhiếp Vân lại ngẩng đầu lên, nhìn quanh đám người một chút, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại.

Trong đám người trước mắt không ngờ lại không có Đạm Đài Lăng Nguyệt.

- Tẩu ấy... Đi tìm phương pháp giải quyết độc từ đám máu màu vàng trên người ca ca!

Nhiếp Đồng do dự một chút rồi nói.

- Tìm phương pháp giải quyết độc? Xem ra độc trên người ta có lẽ là do nàng phong ấn a!

Nghe thấy Đạm Đài Lăng Nguyệt vì mình mà bôn ba, trong lòng Nhiếp Vân không khỏi sinh ra cảm giác ấm áp.

Nàng đã quên đi quá khứ, có thể làm được điểm này cũng coi đã có một khởi đầu tốt đẹp.

- Lăng Nguyệt tẩu tử nói lại, bảo ca ca trong khoảng thời gian này nên nghỉ ngơi cho tốt. Ngàn vạn lần không nên dùng lực lượng, nếu không, một khi độc khí hoàn toàn bị vỡ ra. Cho dù chân chính tìm được phương pháp giải quyết, chỉ sợ khi đó cũng còn không có biện pháp nào cứu chữa được nữa.

Nhiếp Đồng nói một câu.

- Yên tâm đi, ta sẽ không lỗ mãng!

Nhiếp Vân cười một tiếng, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hai hàng lông mày lại nhướng lên:

- Phong ấn thế nào rồi? Trong ba tháng này dị tộc có lần nữa xâm lấn hay không?

Đây là chuyện mà hắn lo lắng nhất.

Từ trong miệng vương giả bướu thịt hắn đã biết được không ít tin tức. Hắn biết những người xâm lấn lần này tới cùng một thế lực, tên là Phổ Thiên gì đó. Thực lực của thế lực này cường đại vô cùng, thực lực của Bách Triết như thế, thế nhưng ở trong thế lực này rất có thể cũng không tính là cao thủ!

Chém giết nhiều người như vậy, một khi để cho người thế lực này biết được, lại lần nữa phái đội ngũ tới. Khi đó chỉ cần phái ra một cao thủ vượt qua Bách Triết, khi đó Hỗn Độn đại dương nhất định sẽ không chịu nổi. Rơi vào họa lớn ngập trời.

- Phong ấn Lăng Nguyệt tẩu tử đã lần nữa gia cố, trước mắt cũng không có dị tộc nào khác xâm lấn, cho nên ca ca cứ yên tâm đi.

Nhiếp Đồng khẽ cười một tiếng.

- Không thể xem thường, những dị tộc này dường như cùng một tổ chức rất lớn. Nhất định phải đề phòng trước..

Thấy đệ đệ không quá để ý tới chuyện này, Nhiếp Vân có chút cảnh giác nói.

- Được rồi.

Biết ca ca luôn luôn là người cẩn thận, cho nên Nhiếp Đồng khẽ gật đầu một cái:

- Ca ca, ca ca vừa mới khôi phục. Vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đi!

- Không cần, thời gian dài như vậy không hoạt động. Ta cũng nên hoạt động một chút!

Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, sau đó lại đi ra ngoài.

Hôn mê ba tháng. Hắn cảm thấy cả người dường như có chút căng cứng.

- Đúng rồi, đây là nơi nào? Sao trong Tam giới ta chưa từng nhìn thấy qua một chỗ như vậy?

Đi mấy bước về phía trước, Nhiếp Vân dừng lại hỏi một câu.

Núi non trước mắt khắp nơi đều là hoa cỏ, trong không khí sinh ra mùi hương hoa thơm ngát, hết sức ưu nhã.

Cho dù thời gian tiến vào Tam giới hơi ngắn, thế nhưng rất nhiều nơi hắn cũng đã đi qua. Cho nên loại chỗ như thế này, lại là lần đầu tiên nhìn thấy.

- Đây là...

Nhiếp Đồng có chút lúng túng, do dự trong chốc lát. Không biết nên trả lời ca ca như thế nào.

- Đây là Linh Tú sơn...

Trong đám người có một đạo thanh âm thấy hắn không nói nên lời, cho nên mới nói thay hắn.

- Linh Tú sơn?

Nhiếp Vân nháy mắt, lại nhìn Nhiếp Đồng một cái. Sau đó lại liếc nhìn Linh Tú Đại đế ở trong đám người, khóe miệng nở nụ cười.