Vừa nhìn một cái đã biết khỏa ngọc phù này sử dụng như thế nào, cổ tay của Nhiếp Vân khẽ lật một cái, đang định thúc giục lực lượng trong đó để tiến vào phong ấn thì đã nghe thấy một đạo thanh âm tràn ngập vẻ sốt sắng vang vọng.
- Nhiếp Vân.
Hắn quay đầu đi, người vừa mới lên tiếng chính là Lạc Khuynh Thành.
Ngày đó ở trong Nạp Vật thế giới, sau khi nói với nàng quyết định của bản thân, Lạc Khuynh Thành hạnh phúc thiếu chút nữa bất tỉnh. Nàng đợi nhiều năm như vậy cũng chỉ vì chờ cái hứa hẹn này của hắn. Rốt cuộc cũng đã khổ tận cam lai, cho nên sao nàng có thể cự tuyệt được chứ?
Ngày đó, hai người trở về Linh Tú sơn, cũng mang đám người Nhiếp Khiếu Thiên, Lạc Chiêm Hào từ trong Nạp Vật thế giới ra ngoài, sau đó cử hành hôn lễ.
Đám người Nhiếp Khiếu Thiên trải qua khoảng thời gian này tu luyện, người kém cỏi nhất cũng đã đạt tới cấp bậc tông chủ, tiến vào Chí Tôn vực đã không còn phải chịu áp lực một chút nào nữa.
Bọn họ đều biết Lạc Khuynh Thành cùng đi tới đây với Nhiếp Vân là bởi vì cảm giác quyến luyến không muốn xa rời, còn có ái mộ đối phương nữa. Nhìn thấy bọn họ thành phu thê như vậy, trong lòng mọi người đều cao hứng không thôi. Nhất là Lạc Chiêm Hào, thấy nguyện vọng của nữ nhi rốt cuộc cũng được hoàn thành. Người làm phụ thân cũng cảm thấy hạnh phúc thay cho nàng.
Vốn Linh Tú Đại đế cảm thấy Đạm Đài Lăng Nguyệt vừa đi Nhiếp Vân đã cưới thê tử mới cho nên nàng có chút khinh bỉ. Thế nhưng sau khi nghe chuyện về Lạc Khuynh Thành, ánh mắt của nàng cũng có chút ươn ướt, trong lòng cũng không có ác cảm nữa.
Một nữ nhân không cầu hồi báo, vì người đàn ông này mà ngay cả sinh tử cũng không sợ, nàng nên có được hạnh phúc, nên hạnh phúc!
Nếu như ngay cả loại hạnh phúc này mà cũng không chiếm được, như vậy kết cục cũng không khỏi quá thê thảm a.
Linh Tú Đại đế vì chờ đợi Tu La vương mà không tiếc phí thời gian ức vạn năm cho nên nàng cũng hiểu đối phương đã trả giá thế nào. Nàng cũng hiểu quyết định của Lạc Khuynh Thành, hai người chung sống không lâu đã trở thành tỷ muội tốt của nhau.
Hôn lễ nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Sở dĩ nói như vậy là bởi vì người tham gia hôn lễ đều là bằng hữu cũ của Nhiếp Vân. Hắn không mời người ngoài, tổng cộng cũng không tới một trăm người. Đối với thân phận của hắn mà nói, tổ chức hôn lễ như vậy cũng coi như là tương đối nhỏ. Thế nhưng nếu bàn về thực lực của những người này mà nói. Cơ hồ là toàn bộ thực lực đỉnh phong nhất trong Hỗn Độn đại dương. Nếu như nói như vậy nhỏ cũng đủ để khiến cho vô số người xấu hổ mà chết.
Đương nhiên, đối với việc hôn lễ lớn hay nhỏ Nhiếp Vân cũng không thèm để ý, thứ để ý chính là cho Lạc Khuynh Thành một lời cam kết.
Lần này đi qua Dị tộc sinh tử không rõ, cũng không biết bên kia sẽ có tình huống gì. Nếu như quả thật phải chết, cái gì cũng không cần suy nghĩ. Cũng không cần phải nghĩ gì nhiều, thế nhưng người sống sẽ rất đáng thương, sẽ khiến cho mọi người thương tâm tới chết!
Nhiếp Vân biết tính cách của Lạc Khuynh Thành, nếu đã nhận định hắn. Như vậy cho dù hắn chết cũng sẽ không sửa đổi. So với việc lãng phí cả đời của nàng, còn không bằng cho nàng một lời cam kết, cũng tương đương với cho mình một câu trả lời!
Sau khi tổ chức hôn lễ xong, Nhiếp Vân cũng không vội vã rời đi, mà là để cho Nhiếp Đồng có thời gian chuẩn bị nhiều thứ hơn, mà hắn cũng chuẩn bị đủ thứ.
Đầu tiên hắn trực tiếp đem Ngụy Bổn nguyên đại đạo đánh vào trong cơ thể Lạc Khuynh Thành, còn có phụ thân Nhiếp Khiếu Thiên. Làm cho bọn họ thuận lợi đột phá đến cảnh giới Chúa Tể.
Đúng như Phù Ám Triều đoán, ban đầu Tu La thế giới cũng có tám đạo Ngụy căn nguyên. Sau khi thế giới vỡ nát, những cường giả Chúa Tể kia vẫn lạc, những ngụy căn nguyên này cũng bị Tu La vương đặt ở một chỗ. Vốn cũng sẽ nương theo căn nguyên thế giới mà tiêu tán, sẽ hủy diệt.Thế nhưng kết quả Nhiếp Vân lại luyện hóa hạch tâm của Tu La thế giới, cũng lần nữa khiến cho nó tiến hóa đến cấp bậc Chí Tôn vực!
Cho nên, những ngụy căn nguyên này lại lần nữa có thể lợi dụng được. Một khi tiến vào thân thể là có thể khiến cho cường giả hai nghìn chín trăm chín mươi chín đại đạo đột phá.
Chúa Tể và bán bộ Chúa Tể đỉnh phong, mặc dù chỉ kém một đường, thế nhưng song phương lại cách biệt như trời và đất đất. Chuyến này hắn đi dị tộc, một khi không cẩn thận nhất định sẽ vẫn lạc. Vì vậy nhất định không thể tiếp tục đặt bọn họ ở trong Nạp Vật thế giới được. Nếu đặt ở trong Hỗn Độn đại dương, đương nhiên hắn phải khiến cho thực lựccủa bọn họ mạnh hơn thì hắn mới có thể yên tâm rời đi được.
Sauk hi làm cho cho bọn họ, Nhiếp Vân cũng không có dừng lại, lại lợi dụng năng lực sao chép của Nạp Vật thế giới, tạo ra vô số thần binh Chúa Tể. Sau đó lại đưa cho bọn họ, lại còn luyện chế mấy trăm khỏa ngọc phù ẩn chứa ý niệm của Phong vương. Thế nhưng hắn vẫn chưa yên tâm, cuối cùng lại để phân thân Phong vương thì mới coi như thở phào nhẹ nhõm được một hơi.
Mặc dù thực lực bây giờ của Nhiếp Vân không thể vận dụng. Thế nhưng chỉ bằng vào thân thể và các loại thủ đoạn cũng đã khiến cho thực lực của hắn không kém gì phân thân Phong vương. Để nó lại ở bên cạnh hắn cũng không có bao nhiêu tác dụng, còn không bằng để lại chỗ này bảo vệ bọn họ. Vả lại, phân thân và bổn tôn cùng có một ý niệm, ở lại chỗ này cũng có thể làm bạn bên người phụ mẫu.
Sau khi sắp xếp xong bên Hỗn Độn đại dương. Sauk hi ba người vương giả có máu tươi màu vàng, vương giả có bướu thịt và Bách Triết tử vong, mỗi người cũng đều để lại Phong vương thần binh.
Hắn trợ giúp Nhiếp Đồng luyện hóa một thanh. Hai kiện còn lại để cho phân thân Phong vương luyện hóa, cùng với một phân thân khác luyện hóa kiện còn lại. Cứ như vậy, vô luận là Hỗn Độn đại dương hay là thực lực của bản thân hắn lại một lần nữa tăng lên.
- Nhiếp Vân... Mang thiếp đi! Thiếp là thê tử của chàng, phải cùng cùng chàng trải qua nguy hiểm..
Lạc Khuynh Thành nhìn chằm chằm vào thiếu niên ở trước mắt, trong ánh mắt mang theo vẻ kiên định vô cùng.
- Ta hứa với nàng, nhất định ta sẽ trở lại... Yên tâm đi, ít nhất ta còn chưa từng nuốt lời với nàng!
Thấy bộ dáng này của nàng, Nhiếp Vân biết đối phương lo lắng cho mình, giống như sợ sau này sẽ không còn gặp lại được hắn vậy. Cho nên hắn khẽ mỉm cười nói.
Hắn từng đồng ý với Lạc Khuynh Thành không ít chuyện, quả thực chưa bao giờ nuốt lời với nàng. Lần này dị tộc mặc dù nguy hiểm, thế nhưng hắn cũng không sợ, ngược lại còn mang theo vẻ mong chờ nồng đậm. Cho nên hắn cho rằng nhất định mình có thể còn sống trở về.