Vô Tận Đan Điền

Chương 2775: Không có chết? (2)



Phốc!

Máu tươi phun ra, cả người giống như diều đứt giây, bay ra phía ngoài.

- Ca ca!

Vốn tưởng rằng sẽ ngã xuống đất, cùng lắm là ngã một cái. Thế nhưng không nghĩ tới thân thể lại mềm nhũn, đã được người ta tiếp lấy. Hóa ra lần này bị công kích, hắn đã bay ra khỏi sơn động, bay đến bên ngoài.

- Trước tiên đừng để ý nhiều như vậy, đi mau!

Thấy ánh mắt lo lắng của đệ đệ, Nhiếp Vân vội vàng quát lên một tiếng.

Bây giờ không phải là lúc kiểm tra xem thương thế của bản thân. Nắm chắc cơ hội chạy trốn mới là vương đạo!

Cầu Long Thú thực lực Vương cảnh viên mãn, tuyệt đối không phải là tồn tại mà ba người bọn họ có thể chống lại.

Nhiếp Đồng cũng biết rõ tình huống nguy hiểm, nghe thấy tiếng kêu của ca ca cũng không dám dừng lại chút nào. Thân thể nhanh chóng phóng về phía trước, trong nháy mắt đã chạy được chừng trăm thước.

Rống!

Còn không có dừng lại thì đã nghe được sau lưng van lên tiếng rống giận tràn ngập không cam lòng của Cầu Long Thú. Bất quá, nó cũng không đuổi theo ra khỏi sơn động, tựa như bên ngoài sơn động có thứ gì đó mà nó không dám đụng chạm vậy.

- Làm sao bây giờ?

Thấy đối phương không có đuổi theo ra ngoài, hai người thở phào nhẹ nhõm, Nhiếp Đồng nhìn về phía ca ca, trong mắt tràn ngập vẻ hỏi thăm.

- Suy đoán trước đó không sai, sơn động này quả thực có chút cổ quái, những đầu Cầu Long Thú này không dám lao ra...

Ngồi tại chỗ điều tức một hồi, khôi phục thương thế trên người. Lúc này Nhiếp Vân mới thở phào nhẹ nhõm, có chút suy đoán nói.

Trước đó từ trong lời nói của Điêu Vịnh hắn đã đoán ra được, có lẽ Cầu Long Thú kia có nguyên nhân gì đó cho nên mới không có cách nào rời khỏi sơn động. Bây giờ lại không có đi ra, như vậy cũng đã chứng minh suy đoán của hắn là không sai.

- Không đúng a, nếu như không thể đi ra, vì sao bên ngoài lại có dấu chân của bọn họ chứ?

Nhiếp Đồng hỏi.

Nếu như quả thật bên trong động có cái phong ấn, cấm chế gì đó khiến cho Cầu Long Thú không thể đi ra ngoài. Như vậy trong núi rừng sao lại để lại đấu chân của Cầu Long Thú cơ chứ? Làm sao có thể để lại dấu chân cho đám người bọn hắn và Điêu Vịnh phát hiện ra cơ chứ?

- Chuyện này... Ta cũng không biết!

Vẻ mặt Nhiếp Vân có chút buồn rầu.

Đối với loại sinh mạng như Cầu Long Thú này hắn không biết gì cả, nếu như muốn nói tường tận, quả thực hắn không biết nên trả lời như thế nào.

- Điện hạ, mới vừa rồi ta đã nhìn kỹ, đầu Cầu Long Thú động thủ với ngươi có lẽ vẫn còn chưa trưởng thành!

Đột nhiên, Phí Đồng nói.

- Còn chưa trưởng thành?

Nhiếp Vân có chút nghi ngờ hỏi.

- Đúng vậy, Cầu Long Thú trưởng thành có được thực lực của cường giả Vương cảnh viên mãn. Nhất cử nhất động đều tự thành hỗn nguyên, nếu như là loại cường giả này xuất thủ, mới vừa rồi... Nhất định chúng ta sẽ không có cách nào trốn thoát được.

Phí Đồng nói.

Mặc dù nói như vậy sẽ có chút đả kích người ta, thế nhưng hắn biết thực lực của cường giả Vương cảnh viên mãn. Hắn biết đầu Cầu Long thú này nhiều nhất cũng chỉ là Vương giả đỉnh phong mà thôi. Cách cái gọi là viên mãn vẫn còn có một khoảng cách rất lớn.

- Chưa trưởng thành mà đã lợi hại như vậy?

Nhiếp Vân biết rõ đối phương sẽ không nói lung tung. Hắn dám nói như vậy, nhất định sẽ có lý do của mình, cho nên hắn cũng không có nói nhiều, chẳng qua trên mặt vẫn tràn ngập vẻ khiếp sợ.

Còn chưa trưởng thành đã lợi hại như vậy, nếu như thực sự trưởng thành, người nào chống đỡ được cơ chứ?

- Đúng vậy... Hơn nữa...

Vẻ mặt Phí Đồng tràn ngập nghi ngờ, muốn nói điều gì đó. Dường như như ngay cả hắn cũng không thể tin được.

- Hơn nữa cái gì? Cứ nói đi, đừng ngại!

Nhìn thấy hắn có bộ dáng này, Nhiếp Vân cau mày nói.

- Hơn nữa... Mới vừa rồi ta đã nhìn thấy trước ngực đều Cầu Long Thú này có một vết thương không nhỏ, hơn nữa thời gian cũng đã rất lâu rồi. Mà có thể tạo thành vết thương lớn như vậy, chỉ sợ từ khi còn nhỏ đã bị người ta đả thương...

Phí Đồng chậm rãi nói.

Mới vừa rồi Cầu Long Thú vừa mới xuất hiện thì Nhiếp Vân và Nhiếp Đồng đã xoay người chạy trốn. Bởi vì đưa lưng về phía đám Cầu Long Thú này cho nên cũng không có chú ý tới đám Cầu Long Thú này có hình dáng thế nào.

Phí Đồng là được Nhiếp Đồng xách theo, cho nên mới có thể nhìn cẩn thận một chút.

- Từ lúc nhỏ đã bị người ta đả thương? Có ý gì...

Ngay từ đầu Nhiếp Vân đã không biết ý của đối phương, hắn sửng sốt một chút, đột nhiên vẻ mặt lập tức biến sắc:

- Ngươi hoài nghi... Đầu Cầu Long Thú này chính đầu Cầu Long Thú mà ban đầu bị Phùng Chấn giết chết kia?

Trước ngực có thương tích, từ nhỏ đã bị thương... Hơn nữa còn chưa trưởng thành...

Đổi lại là ai thì cũng đều nghĩ như vậy.

Chẳng qua là... Đầu tiểu Cầu Long Thú kia không phải đã chết hay sao? Ngay cả máu tươi cũng đã bị Phùng Chấn cắn nuốt a.

Làm sao có thể sống lại, hơn nữa lại còn đã lớn như vậy?

- Đúng vậy... Ta cũng nghĩ như vậy, chẳng qua là... Ta vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi mà thôi.

Phí Đồng khẽ gật đầu một cái.

- Chẳng lẽ ban đầu Phùng Chấn cũng không có giết chết đầu Cầu Long Thú này, mà chỉ là khiến cho nó hôn mê. Cũng chính bởi vì đầu Cầu Long Thú mẫu kia phát hiện ra chuyện này, cho nên lúc này mới không có tiếp tục đuổi giết đám người Điêu Vịnh. Đồng thời còn nghĩ biện pháp cứu chữa cho hài tử của nó?

Trong lòng khẽ động một cái, một suy nghĩ xuất hiện ở trong đầu của hắn, Nhiếp Vân khẽ cau mày.

- Trước tiên đừng có để ý tới nhiều như vậy. Rời khỏi nơi này rồi lại nói sau, một đầu Cầu Long Thú cũng đã không đối phó được. Nếu như lại có thêm mấy đầu khác chạy tới, nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ!

Suy nghĩ một chút, không nghĩ ra nguyên do, Nhiếp Vân biết rõ nơi này không phải là chỗ nên ở lâu. Vì vậy lúc này hắn cũng không nói nhảm nữa, cùng với hai người Nhiếp Đồng, Phí Đồng nhanh chóng đi ra ngoài.

Trên đường trở về không có gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, không bao lâu đã đến bên ngoài cốc.

- Đại nhân...

Hai người Điêu Vịnh, Phùng Chấn chờ ở bên ngoài nhìn thấy bọn hắn đi ra ngoài nhanh như vậy cũng đã sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên vẻ mê man, cho nên cũng muốn chuyện một chút.

- Chúng ta về trước, chỗ này không phải là nơi dùng thực lực của các ngươi là có thể tiến vào!

Nhìn thấy vẻ tò mò trong mắt của hai người Phùng Chấn, sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống, cảnh cáo một câu.