- Các ngươi lui ra, Dương Thạc, Phạm Trọng, các ngươi muốn làm gì?
THấy đám người kia đi tới trước mặt Hoàng tử điện hạ, Phí Đồng kinh hãi, cũng không thối lui nữa. Hắn bước lên phía trước, thực lực Vương giả trung phẩm lan tràn ra ngoài, chèn ép mấy tên hộ vệ, làm cho bọn hắn không dám nhúc nhích.
Vị trước mắt này chính là hoàng tử a. Mặc dù không có chứng minh thân phận, thế nhưng địa vị cũng là thật. Nếu quả thực để cho một ít hộ vệ bình thường mang ra ngoài. Như vậy có lẽ những ngày tốt lành của hắn cũng sẽ chấm dứt.
- Muốn làm gì? Thuộc hạ này của ngươi không biết phân biệt tôn ti. Bây giờ ta định xuất thủ dạy dỗ hắn một trận, chẳng lẽ ngươi dám ngăn cản sao? Nếu như thực sự muốn ngăn cản, ta không ngại làm cho ngươi nhớ lâu hơn một chút.
Phạm Trọng cười hắc hắc, đi tới trước mặt Phí Đồng.
Hai người bọn họ luôn luôn không hợp nhau, nhìn bộ dáng của người này có lẽ định mượn cơ hội rat ay một phen.
- Bích Nhi tiểu thư, chẳng lẽ ngươi định xem náo nhiệt sao? Không tính nói mấy câu sao Nếu như không nói, món lễ vật này, Phí thống lĩnh cũng có thể không đưa nữa.
Không để ý tới hai người đang cãi vã, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn về phía Bích Nhi tiểu thư đang ở trong đám người.
Nữ nhân này vừa rồi đã mở ra nắp hộp, nhất định đã sớm nhìn ra tác dụng của Hỏa Long Chi Linh. Thế nhưng lúc này lại không nói câu nào, mặc cho đám người Phí Đồng cãi vã. Rất rõ ràng, đối phương cũng không có ý tốt lành gì.
- Hừ!
Không nghĩ tới người thiếu niên trước mắt này vừa mới mở miệng đã đem mâu thuẫn chuyển về phía mình, đôi mi thanh tú của Bích Nhi tiểu thư này khẽ nhíu một cái.
Sở dĩ nàng không nói lời nào, cũng không phải là muốn xem náo nhiệt, mà là... Đang đắn đo tới Hỏa Long Chi Linh ở trong hộp ngọc, không biết nên sử dụng thế nào!
Mặc dù nàng biết một khi luyện hóa vật trước mắt này, có thể khiến cho tu vi của nàng đột nhiên tăng mạnh. Thiên phú sẽ cao hơn, nhưng... làm sao mới có thể luyện hóa vật này. Chuyện này nàng cũng không biết một chút nào. Giống như rõ ràng đã đến bảo sơn, thế nhưng lại không biết nên đào thế nào vậy. Trong lòng rất là khó nhịn.
Bất quá, nàng cũng biết lúc này không phải là lúc nghĩ những chuyện này. Nàng nhìn mọi người một cái rồi chậm rãi mở miệng:
- Món lễ vật của Phí Đồng thống lĩnh tặng ta, ta... Thích nhất!
- Thích nhất?
- Có ý gì? Chẳng lẽ lễ vật mà Phí Đồng thống lĩnh đưa cho nàng so với Trú Nhan đan, Tĩnh Tâm châu còn trân quý hơn hay sao?
- Không thể nào a! Phân đội thứ chín rất nghèo, làm sao có thể lấy ra bảo bối có thể khiến cho Bích Nhi tiểu thư hài lòng cơ chứ?
- Nhìn dáng vẻ chắc chắn của Bích Nhi tiểu thư, có lẽ sẽ không sai a. Chẳng lẽ chúng ta đều nhìn lầm rồi?
Bích Nhi tiểu thư nói cực kỳ rõ ràng, thanh âm giống như châu ngọc gõ vào bên tai của mỗi người. Khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt một chút.
Thích nhất lễ vật của Phí Đồng? Thật hay giả vậy?
- Bích Nhi tiểu thư, ngươi... Nói gì? Ta không tin Phí Đồng này có thể lấy ra bảo bối còn trân quý hơn so với Trú Nhan đan...
Sắc mặt Dương Thạc có chút dữ tợn.
Mới vừa hắn đã chèn ép cho Phạm Trọng cạnh tranh với hắn rơi xuống hạ phong. Trong lòng đã sớm nắm chắc phần thắng. Thế nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Bích Nhi tiểu thư sẽ nói ra những lời này.
- Quả thực Trú Nhan đan của ngươi ta cũng rất thích. Thế nhưng nếu muốn luận trình độ trân quý mà nói, lễ vật của Phí Đồng thống lĩnh mới là thứ ta thích nhất...
Lần này nàng nói rất rõ ràng, lễ vật của Phí Đồng thống lĩnh trân quý nhất. Nếu như còn nói thêm nữa thì chính là nghi ngờ ánh mắt của nàng.
- Hắn...
Phạm Trọng ở bên cạnh lần đầu tiên nghe thấy Bích Nhi tiểu thư nói, hắn còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Thế nhưng lần thứ hai thấy nàng xác nhận, lúc này sắc mặt hắn mới trở nên khó coi, thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu tươi mà tức chết.
Vốn hắn tưởng rằng sẽ làm cho đối phương rơi xuống hạ phong. Khiến cho người này bị bêu xấu ở trước mặt tất cả mọi người. Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, sau đó hắn mới trở thành tên hề lớn nhất.
- Ta?
Khác với Dương Thạc, Phạm Trọng đang tan vỡ, hạnh phúc này tới quá nhanh khiến chon gay cả Phí Đồng cũng có chút hôn mê.
Là thống lĩnh của phân đội thứ chín, hắn vẫn luôn bị những phân đội khác nghi ngờ và gạt bỏ. Đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, vốn hắn cũng đã chuẩn bị xong chuyện bị mất mặt. Dù thế nào cũng sẽ không nghĩ tới mình lại trở thành người thắng lớn nhất. Tát hai cái tát vang dội vào mặt hai lão đối thủ.
Một khắc trước vẫn đang bị người ta đùa cợt. Thế nhưng sau một khắc đã biến thành tồn tại mà đối phương hâm mộ. Cuộc sống thay đổi nhanh chóng, giống như ngồi trong xe vậy, quá kích thích a.
- Chư vị tặng tiểu nữ lễ vật, cho dù là thứ đơn giản nhất thì cũng đại biểu cho tâm ý, không thể phân cao thấp a. Được rồi, bắt đầu yến hội đi!
Nhìn thấu sự lúng túng và cổ quái của mọi người ở trong phòng khách, Chí Hào tướng quân cười ha hả một tiếng, phá vỡ sự yên lặng.
Ngự người cũng nên biết thăng bằng, không nên làm quá. Thuộc hạ không hợp nhau, gây ra mâu thuẫn, đối với hắn mà nói, so với đoàn kết nhất trí còn dễ trị hơn. Thế nhưng nếu như mâu thuẫn quá lớn, hận không thể sinh tử với nhau, như vậy sẽ không tốt.
Nương theo lời của hắn, bên trong đại sảnh tấu lên âm nhạc. Vô số rượu ngon, thức ăn ngon từ bên ngoài lều được bưng vào. Trong lúc nhất thời mùi thơm ngát tỏa ra bốn phía.
Mọi người nhìn thấy Chí Hào tướng quân lên tiếng, cho nên cũng không có ai nói nhiều nữa.
Những người khác cũng lục tục đưa ra lễ vật. Chỉ bất quá có lễ vật của ba người trước đó, cho dù có đưa nữa cũng không có quang mang gì.
Biết lễ vật của Phí Đồng là thứ mà Bích Nhi tiểu thư thích nhất. Phí Đồng cũng lập tức trở thành trung tâm của tất cả mọi người. Mỗi một người đều xoay quanh hắn, hỏi han, hoàn toàn khác với vẻ khinh bỉ trước kia.
Người ở chỗ này đều là người thành tinh. Bích Nhi tiểu thư lên tiếng như vậy, lại không do dự. Không cố kỵ mặt mũi của Dương Thạc, Phạm Trọng đã đủ để thấy món lễ vật này trân quý như thế nào! Chỉ cần Bích Nhi tiểu thư nói tốt thêm vài câu. Sau này vị Phí Đồng này nhất định sẽ có địa vị càng ngày càng cao.
Đám người bọn họ tới đây tặng lễ, nói là vì lấy lòng Bích Nhi tiểu thư, còn không bằng nói muốn làm cho Chí Hào tướng quân chú ý a.