Hắn đã cùng tướng quân chinh chiến nhiều năm như vậy. Làm một binh sĩ, loại tự tin này đã nhập vào trong xương tủy của hắn chỉ cần tướng quân ra tay, sẽ không có bất kỳ chuyện gì.
- Chỉ mong như vậy a.
Khác với Bích Nhi lo lắng, Phí Đồng tự tin, Nhiếp Vân nhìn chằm chằm vào trận pháp trước mắt, không ngừng suy nghĩ.
Nếu như trước mắt có người chú ý mà nói, có thể nhìn thấy hai mắt của không ngừng bắn ra kim quang lóng lánh, giống như một đầu cự long ẩn nấp ở bên trong mắt hắn. Tùy thời cũng có thể một bước lên trời. Đây chính là ký hiệu thiên phú Thiên nhãn vận chuyển đến cực hạn!
Thân là trận pháp sư, lại hiểu vô số trận pháp ở trong Hỗn Độn đại dương. Mặc dù so ra kém với Vạn Pháp Chúa Tể, thế nhưng cũng không phải là người mà Bích Nhi, Phí Đồng có thể so sánh.
Trận pháp trước mắt này ngũ hành tương sinh, tương khắc, sinh sinh không ngừng, cuồn cuộn không ngừng cung cấp năng lượng. Tựa như một cái tụ linh trận thiên nhiên vậy. Nếu như không tìm được quy luật, bằng vào lực đạo mà nói, đừng nói là Hoàng cảnh sơ kỳ, cho dù là trung kỳ, hậu kỳ, sợ rằng cũng không có biện pháp nào khác.
Thực lực của Chí Hào tướng quân hắn rất là tán đồng. Lực ý chí cũng rất kiên cường, thế nhưng đối với nghiên cứu trận pháp mà nói, khó có mà nói được. Rốt cuộc có thể phá vỡ hay không, hắn cũng không biết được.
Rầm rầm rầm rầm!
Trong lúc ba người bên ngoài đang khẩn trương không ngừng nhìn vào bên trong thì đã nghe được mặt đất rung chuyển từng trận. Lực lượng điên cuồng càn quét, giống như cuồng phong bạo vũ, ngay cả màng nhĩ cũng sắp bị chấn nát.
Thanh âm rất vang, lực lượng tản ra lại bị trận pháp lập tức hấp thu. Ngay cả một chút cũng không có tản ra ngoài, cho dù là đám người Nhiếp Vân cũng không có cảm giác chút nào.
- Trận pháp có thể hấp thu lực lượng của tướng quân, sợ rằng... Hắn rất khó có thể phá trận...
Sắc mặt của Nhiếp Vân trầm xuống.
Năng lượng của đối phương không cách nào tản mát ra, đây cũng không phải là chuyện tốt lành gì. Phá mê trận cũng giống như phá vỡ cái lồng quay ở chung quanh vậy, bên trong dù có làm ầm vang thế nào thì cũng chỉ là vấn đề nội bộ mà thôi. Không đánh nát được vách tường ngăn cách, như vậy sẽ vĩnh viễn không có cách nào đi ra được.
Thanh âm mới vừa rồi rất vang vọng, dường như đã bộc phát ra toàn bộ lực lượng của Chí Hào tướng quân. Dựa theo lẽ thường mà nói, cho dù trận pháp không có cách nào trực tiếp phá vỡ thì cũng phải đung đưa mấy cái mới đúng. Như vậy mới có hy vọng phá giải. Mà bây giờ lại chỉ nghe được thanh âm. Trận pháp vẫn không nhúc nhích, như vậy chỉ có một nguyên nhân... Lực công kích của hắn đều bị trận pháp này hấp thu sạch sẻ!
Cũng giống như gõ trống vậy, dùng lực lượng lớn hơn nữa thì thanh âm phát ra cũng chỉ có giới hạn a.
- Rất khó phá trận? Nói vậy là có ý gì?
Bích Nhi tiểu thư đứng ở bên cạnh hắn, cũng nghe được những lời này vào trong tai, nàng lập tức lo lắng hỏi.
- Chỉ mong chẳng qua đây chỉ là suy đoán của ta mà thôi.
Nhiếp Vân không dám đem lời nói của mình nói chắc quá. Hắn đang định đem suy đoán của mình nói ra thì đột nhiên có một đạo cuồng phong cuốn qua. Chân ba người đồng thời mềm nhũn, ngay sau đó một đạo thanh âm vang dội vang lên ở cách đó không xa.
Rống!
Thanh âm này so với tiếng nổ từ bên trong trận pháp truyền ra còn vang dội hơn. Giống như sét đánh đột nhiên vang vọng vậy.
- Cầu Long Thú!
Sắc mặt của Nhiếp Vân, Phí Đồng đồng thời biến đổi.
Bọn họ đối với tiếng rống to này tới bây giờ vẫn còn rất là sợ hãi, chính là thanh âm của Cầu Long Thú mà ban đầu bọn hắn nghe được.
Ầm ầm!
Đang kinh hãi thì một đạo khí mang đã chợt tìm tới, tạo thành một đạo dấu vết đen nhánh ở trên không trung.
- Cẩn thận!
Sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống, chợt kéo tay Bích Nhi tiểu thư chợt đã bị dọa cho sợ hãi ở bên cạnh. Đồng thời cả người hất tay đánh ra một quyền nghênh đón.
Ầm Ầm!
Quyền đụng phải một cái vật cứng, lập tức toàn thân đau nhói, da dẻ nổ tung, máu đỏ tươi chảy ra.
Bóng đen mới vừa rồi lại là móng vuốt sắc bén của Cầu Long Thú. Mặc dù thực lực của Nhiếp Vân không kém, thế nhưng so với loại Vương thú khi trưởng thành có thể đạt tới Vương cảnh viên mãn này vẫn kém không ít!
Ần ần!
Khi quyền của hắn va chạm với trảo của đối phương, bản thân Nhiếp Vân cũng không có dừng lại mà kéo tay Bích Nhi tiểu thư, liên tục lui về phía sau mấy bước. Lúc này hắn mới nhìn thấy rõ trước mắt có một đầu Cầu Long Thú đang dùng hai mắt đỏ thẫm nhìn qua phía hắn. Giống như như mãnh hổ nhìn thấy mấy đầu dê con đợi làm thịt vậy.
Quay đầu nhìn sang một bên, Phí Đồng cũng lui về phía sau tránh thoát công kích trí mạng. Đang đứng ở cách đó không xa, miệng thở hổn hển.
Thực lực của Bích Nhi hơn xa Phí Đồng, nếu như chiến đấu tỷ võ, nhất định sẽ có thể chiến thắng. Thế nhưng nếu là sinh tử tương đấu, người chết nhất định là nàng!
Nói như vậy cũng không phải là nói thực lực của nàng không được, mà là cảm giác đối mặt nguy hiểm, cảm ngộ. Một đệ tử tông môn chưa từng trải qua sự đời như nàng làm sao có thể có thể so với Phí Đồng thân kinh bách chiến được chứ?
Chính vì vậy, mới vừa rồi nếu như hắn không kéo nữ nhân này nhanh. Như vậy mới vừa rồi Cầu Long Thú đánh lén đã có thể khiến cho nàng bị thương nặng, sức chiến đấu trực tiếp biến thành con số không.
- Đa tạ...
Bích Nhi tiểu thư cũng ý thức được điểm này, sắc mặt bị dọa sợ làm cho ảm đạm.
Không để ý tới lời cảm kích của nàng, Nhiếp Vân nhìn chằm chằm vào đầu Cầu Long Thú đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.
Mới vừa rồi mặc dù đang quan sát trận pháp, thế nhưng trên thực tế hoàn cảnh chung quanh cũng đang nằm trong giám thị của hắn. Hắn cũng không có phát hiện ra có bất kỳ động tĩnh gì, vậy đầu Cầu Long Thú này là từ đâu xuất hiện chứ?
- Trận pháp? Chẳng lẽ thứ này là từ trong trận pháp xông ra?
Nhiếp Vân có chút sửng sốt.
Sơn động lớn như vậy, Vương thú to lớn như vậy cũng chỉ có thể từ bên trong trận pháp đi ra. Như vậy mới có thể không bị hắn phát hiện a.
- Trận pháp... Hỏng bét!
Nghĩ đến điểm này, con ngươi của Nhiếp Vân co rụt lại.
- Sao vậy?
Bây giờ Bích Nhi, Phí Đồng và đều lấy hắn làm trung tâm, nhìn thấy hắn có bộ dáng này, hai người đều không khỏi khẩn trương.