Vô Tận Đan Điền

Chương 2801: Cầu Long Thú trưởng thành



Trận pháp này, không chỉ khiến cho thị giác người ta bị mê hoặc, không tìm rõ được phương vị, hơn nữa còn khiến cho người ta một loại chèn ép tinh thần. Ở lâu bên trong, lòng tự tin nhất định sẽ bị hoàn toàn mài mòn.

Tình huống của Bích Nhi tiểu thư chính là như vậy, vừa mới ban đầu nàng rất có lòng tin đối với người thiếu niên ở trước mắt này. Cảm thấy hắn có thể làm được, nương theo thời gian trôi qua thì lại trở nên càng ngày càng không có lòng tin.

Không có trả lời lời của nàng, Nhiếp Vân nhìn một cái tinh mang lục giác đang trôi lơ lửng ở cách đó không xa, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại một cái.

- Ta đang hỏi ngươi đấy... Ô ô!

Thấy thiếu niên này không để ý tới nàng, sắc mặt Bích Nhi tiểu thư có chút khó coi, giậm chân một cái.

Bất quá còn chưa nói hết lời thì đã cảm thấy trên người căng thẳng. Bị người từ phía sau ôm lấy, miệng cũng bị đối phương che lại.

Vội vàng nhìn về phía sau, lúc này nàng mới phát hiện ra thiếu niên vốn đứng ở trước mặt chẳng biết từ lúc nào đã đi tới sau lưng của nàng. Ôm chặt toàn thân của nàng, làm cho nàng không thể động đậy được.

- Ô ô...

Bất kể nói thế nào nàng cũng là một người thiếu nữ a. Bị người ta ôm lấy như vậy, lại còn che miệng, lập tức khiến cho nàng bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc, không biết nên làm gì bây giờ.

Nhất là hai ngọn núi đầy đặn đang cùng với thân thể của đối phương dính sát vào một chỗ, trong sự khẩn trương hoảng sợ, chẳng biết tại sao lại còn có một loại mong đợi nhàn nhạt.

Loại cảm giác này khiến cho trong lòng nàng hoảng sợ.

- Không muốn làm cho Chí Hào tướng quân chết thì câm miệng!

Bên tai nàng vang lên thanh âm lạnh lùng của thiếu niên kia.

Cảm nhận được mùi đặc hữu của nam nhân. Lại thêm lời nói ngang ngược vô cùng của hắn, sắc mặt Bích Nhi tiểu thư đỏ lên, mới vừa định có phản kháng thì chẳng biết tại sao lại ngừng lại, cả người trở nên mềm yếu vô lực, không có một chút suy nghĩ phản bác nào.

Thở dài một hơi, thật vất vả mới áp chế tâm lý hoảng sợ xuống, Bích Nhi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên sau lưng nhìn thấy nàng không có phản kháng cho nên cũng không có lên tiếng, đã buông ra. Hai hàng lông mày đen nhánh của nàng nhướng lên lên, nhìn chằm chằm về phía trước.

Tình huống mới vừa rồi xấu hổ tới mức khó có thể gặp người ta như vậy. Dường như sợ đối phương thấy, thế nhưng khi biết đối phương quả thật không có nhìn nàng. Nàng lại không nhịn được có chút mất mmátác.

Lúc này mới nhớ tới lời nói của thiếu niên, nàng không nhịn được hỏi:

- Phụ thân ta thế nào rồi?

Thiếu niên không có trả lời câu hỏi của nàng, vẫn nhìn về phía trước, Bích Nhi tiểu thư nhìn theo ánh mắt của hắn, không nhịn được sửng sốt một chút.

Phía trước sương mù đã biến mất, xuất hiện một khu trống không, đường kính mấy chục thước, lúc này đang có một cái bóng người cao lớn đang đứng sừng sững ở trong đó, quay lưng về phía bọn hắn tựa như một ngọn núi lớn vậy.

- Cha...

Thấy bóng người này, hai mắt của Bích Nhi sáng lên, định đi qua. Kết quả cánh tay lại căng thẳng, bởi vì thiếu niên lần đã nữa kéo nàng lại.

- Chớ vội động, ngươi đi qua sẽ chỉ gây thêm phiền toái hơn mà thôi.

Dừng lại một chút, Bích Nhi không có tiến về phía trước, cũng không có lên tiếng.

Đối với thiếu niên này, mặc dù nàng không biết rõ mọi chuyện, thế nhưng vẫn thực sự tin tưởng.

Lẳng lặng đứng tại chỗ đợi một lúc, quả nhiên nàng đã phát hiện ra có cái gì đó không đúng. Mặt đất dưới chân hơi đung đưa, giống như động đất nhè nhẹ vậy, nếu như không cẩn thận quan sát, căn bản sẽ không phát hiện ra được.

Trong khu trống không kia, tay của phụ thân nàng đang cầm trường thương, cơ bắp toàn thân căng cứng, lực lượng tựa như vực sâu như biển, dường như tùy thời cũng có thể đánh ra công kích cường đại.

Có thể khiến cho một vị cường giả Hoàng cảnh làm ra loại hành động này, nếu như nói không sao, ngay cả nàng cũng không tin được.

Trong khi đang nghi ngờ thì ở trong sương mù chung quanh khu trống không này đột nhiên có một đạo quang mang thê lương bắn ra, bắn thẳng về phía Chí Hào tướng quân.

Đạo quang mang này âm hàn kinh khủng, giống như lưỡi dao sắc bén xé rách bầu trời, đánh xuống đầu của Chí Hào tướng quân, tốc độ vừa nhanh vừa hung ác.

Nhìn uy thế của chiêu này, nếu như Nhiếp Vân chống lại, có lẽ ngay cả phản ứng cũng không kịp thì cũng đã bị chém thành hai khúc, tử vong tại chỗ!

Ông!

Chí Hào tướng quân mặt không đổi sắc, trường thương trong tay khẽ chuyển một cái, chợt đâm tới lưỡi dao sắc bén kia.

Lưỡi dao sắc bén rất nhanh, động tác của hắn lại còn nhanh hơn, hai đại công kích trong nháy mắt đã liên tục va chạm mấy mươi lần trên không trung, mặt đất ở dưới chân dưới sự xung kích của song phương đối công không ngừng run rẩy, càng thêm dữ dội.

Sưu!

Trong lúc mọi người ở đây cho là lần này Chí Hào tướng quân tất sẽ ngăn cản được lưỡi dao sắc bén ở bên ngoài, không có cách nào bị thương tổn thì lại có một tiếng xé gió vang lên, có một bóng đen chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau hắn, đột nhiên tăng tốc, mạnh mẽ bổ tới.

Thấy chiêu đánh lén này, toàn thân Bích Nhi tiểu thư không tự chủ được có chút cứng lại, sắc mặt thay đổi.

Mặc dù nàng rất tin tưởng thực lực của phụ thân, thế nhưng nàng cũng biết một khi chiêu này đánh vào người, cho dù là Hoàng cảnh sơ kỳ, như vậy cũng sẽ bị thương nặng, khó có thể chống cự lại được.

- Không cần lo lắng, Chí Hào tướng quân không có việc gì...

Đang định xông qua giúp một tay thì bên tai lại vang lên thanh âm của thiếu niên.

Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt của Nhiếp Vân vô cùng trầm ổn, giống như đối với một màn trước mắt này hắn không có một chút lo lắng nào vậy.

Không để ý tới thiếu niên, lại vội vàng nhìn về phía trước mặt. Lúc này trường thương trong tay của Chí Hào tướng quân chẳng biết từ khi nào đã đổi phương hướng lại, ngăn cản toàn bộ công kích ở hai bên ra bên ngoài.

Công kích đã bị ngăn cản, lúc này rốt cuộc nàng đã nhìn thấy rõ gia hoả đánh lén rốt cuộc là thứ gì!

Không ngờ lại là một đầu Cầu Long Thú!

Không phải là hai đầu trước đó đuổi theo bọn hắn, mà là trưởng thành!

Mỗi một đầu đều có chiều dài bảy tám thước, móng vuốt đen nhánh, tựa như trường đao, nhẹ nhàng rạch một cái cũng khiến cho nham thạch trở thành phấn vụn. Lại phối hợp với hai mắt đỏ tươi khiến cho người ta chỉ mới liếc mắt nhìn vào cũng đã sinh lòng khủng hoảng.

Hai đầu Cầu Long Thú trưởng thành, nếu như cộng thêm hai đầu trước đó chính là bốn đầu, sao nơi này... Tại sao lại có thể có thứ này nhiều như vậy chứ?