Vô Tận Đan Điền

Chương 2814: Ta muốn khảo hạch



Thế giới nạp vật dính dấp bí mật đan điền của hắn, tạm thời còn không muốn nói cho người khác biết.

- Ngươi không nói ta cũng đoán ra, chắc là giới vực a! Chẳng qua ta nghĩ không thông, còn không có đạt tới Hoàng cảnh, thậm chí ngay cả Vương cảnh viên mãn cũng không đạt tới, ngươi là làm sao sáng tạo ra giới vực!

Thạch Quy nghi ngờ nói.

- Giới vực?

Lần này đến lượt Nhiếp Vân kỳ quái.

Trước Chí Hào tướng quân từng nói qua chuyện giới vực. Lúc ấy không tiện hỏi nhiều, nên đối phương không có nói tường tận. Lúc này lần nữa nghe được, có chút không nhịn được, trực tiếp mở miệng:

- Giới vực là cái gì?

- Ngươi không biết?

Thạch Quy nghi ngờ nhìn Nhiếp Vân một cái, nhưng vẫn trả lời:

- Giới vực là ở trong người mở ra nội thế giới, tạo thành nhất giới, dưới tình huống nguy cấp, có thể tiến vào trong đó, chỉ cần không có đạt tới Hoàng cảnh, không tìm được giới điểm tiến vào thế giới, sẽ không cách nào tiến hành công kích!

- Mới vừa rồi tình huống của ngươi rất giống tiến vào giới vực, sau đó đi ra, chỉ bất quá ngay cả ta cũng không thấy giới điểm của ngươi, cho nên ta mới có chút kỳ quái!

- Nội thế giới? Giới vực? Giới điểm?

Nhiếp Vân nháy mắt, mặc dù rất muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nhưng lúc này cũng biết hỏi quá nhiều rất dễ lộ chân ngựa, con Thạch Quy trước mắt này, mặc dù nhìn không thể động, không quá lợi hại, nhưng ai biết thực lực chân chính rốt cuộc như thế nào?

Vạn nhất phát hiện trong cơ thể hắn không phải một nội thế giới, mà là thế giới nạp vật rộng rãi hơn, khó bảo toàn sẽ không động thủ bắt hắn thí nghiệm.

- Còn không có đạt tới Hoàng cảnh liền mở ra giới vực, toàn bộ Hoàn Vũ Thần Giới, vô số năm qua, ta chỉ gặp qua mấy cái, bất quá cho dù những thiên tài này, thấp nhất cũng đạt tới Vương cảnh viên mãn, ngươi chỉ có Vương cảnh trung phẩm, lại làm được điểm này, để cho người ta không thể không kỳ quái, cũng chính vì vậy, ta mới ra tay mang ngươi tới đây...

Thạch Quy nói.

- Mang ta đến đây?

Nhiếp Vân giờ mới hiểu được, khó trách chỉ một mình hắn tiến vào quan tài, những người khác không có đi theo, nhất định là thủ đoạn của Thạch Quy gây ra.

Có thể ra tay ở trước mặt Chí Hào tướng quân, còn để cho đối phương không nhìn ra, Nhiếp Vân đối với thực lực của Thạch Quy, lần nữa cảnh giác mấy phần.

- Biết rõ phía trước có nguy hiểm, còn đi về phía trước, chứng minh ý chí kiên định, đối mặt đối thủ thực lực tương đương thậm chí còn mạnh hơn mình, không kiêu không nóng nảy, nhanh như vậy tìm được thủ đoạn giải quyết, chứng minh cơ trí!

Thạch Quy tán dương nhìn Nhiếp Vân một cái, ánh mắt lộ ra vẻ mong đợi:

- Có khi có thể thông qua khảo nghiệm, đánh vỡ ức vạn năm chờ đợi... Bây giờ ta sẽ đưa ngươi đi khảo hạch, trước thời hạn hỏi lại ngươi một câu, khảo hạch tổng cộng có hai ải, thông qua khảo hạch, đạt được truyền thừa, không thông qua, lau đi trí nhớ, đưa khỏi nơi này! Bất quá…

Thạch Quy do dự một chút nói tiếp:

- Cái gọi là không thông qua, là thấy nguy hiểm thực không kháng nổi, cự tuyệt tham gia, hoặc trực tiếp nhận thua, nếu không... ở lúc khảo hạch tử vong, hình thần câu diệt, không thể sống lại!

- Hình thần câu diệt?

Nhiếp Vân hít một ngụm khí lạnh.

- Ân, mới vừa rồi ngươi đánh bại khôi lỗi, dùng phân thân, nếu như ở lúc khảo hạch tử vong, vô luận bao nhiêu phân thân cũng sẽ trực tiếp tử vong!

Thạch Quy nói.

- Ngay cả phân thân cũng sẽ chết?

Con ngươi của Nhiếp Vân co rụt lại.

Dựa theo đạo lý, phân thân trừ cùng bổn tôn có linh hồn liên lạc ra, thì không có bất cứ quan hệ gì, thời điểm giết chết bổn tôn, cũng chém giết phân thân, rốt cuộc là khảo hạch gì mà lợi hại như vậy?

- Ngươi có thể suy tính một chút, nếu như buông tha cho khảo hạch phía sau, sẽ mất đi cơ hội đạt được truyền thừa, bất quá, có thể thông qua ải thứ nhất tiến vào nơi này, cũng coi như hữu duyên, sẽ tặng ngươi một món Vương khí đỉnh phong bồi thường, sau đó sẽ đưa ngươi ra...

Nói đến đây sắc mặt của Thạch Quy âm trầm:

- Đưa ngươi đi ra ngoài, sẽ không lau đi trí nhớ bây giờ, bất quá, ngươi không thể dùng bất kỳ phương thức nào nói chuyện nơi đây ra, nếu không... trực tiếp mạt sát!

- Trực tiếp mạt sát?

Nhiếp Vân trầm tư, nếu như trực tiếp rời đi, có thể được một món Vương khí đỉnh phong, tiến hành khảo hạch, làm không tốt sẽ chết, thậm chí bị xóa sạch trí nhớ.

- Chọn được chưa?

Thạch Quy hỏi.

- Ta muốn khảo hạch!

Nhiếp Vân nói.

Thất bại cũng có thể đưa một món Vương khí đỉnh phong bồi thường, đủ thấy truyền thừa này cường đại, truyền thừa cường đại như vậy nếu không tranh thủ, mặc cho cơ hội trôi qua, Nhiếp Vân cũng sẽ không tha thứ mình!

- Rất tốt!

Thạch Quy thấy ánh mắt hắn thanh minh, như chém đinh chặt sắt, không chút do dự nào, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng:

- Phía sau ta có một lối đi, ngươi đi vào sẽ tự nhiên gặp được ải thứ nhất, thành công thông qua, ta sẽ xuất hiện nói cho ngươi biết nội dung của cửa ải kế tiếp, không thông qua, nghênh đón ngươi chỉ có lau đi trí nhớ, hoặc là tử vong!

- Vâng!

Nhiếp Vân gật đầu, nhìn ra sau lưng Thạch Quy, quả nhiên nương theo nó vừa dứt lời, một cửa đá chậm rãi xuất hiện.

Cửa đá chỉ khoảng một người, đen thui không biết đi thông nơi nào.

- Ta muốn hỏi một chút... Cái ải thứ nhất này có người nào thành công thông qua hay không?

Đi hai bước, Nhiếp Vân ngừng lại.

- Qua nhiều năm như vậy, ải thứ nhất tổng cộng có một trăm lẻ bảy người xông quan, bất quá chỉ có mười hai người thông qua...

Thạch Quy do dự một chút nói.

- Một trăm lẻ bảy người xông quan? Mười hai người thông qua? Tỷ lệ rất lớn a...

Nhiếp Vân cười một tiếng.

Ban đầu Tà Nguyệt chí tôn vực, Bách Nhân đảo thí luyện, tỷ lệ thành công là ba phần trăm, một trăm người thông qua mười hai người, tỷ lệ thành công đã vượt qua mười phần trăm, đối với rất nhiều người tu luyện mà nói, tuyệt đối là tỷ lệ lớn.

Dù sao, nếu mật tàng dễ dàng đạt được, sẽ không đến nổi trân quý như vậy!

- Tỷ lệ lớn? Ngươi phải biết rõ, một trăm lẻ bảy người này, là thanh niên tài tuấn ức vạn năm qua, từ trong vô số người chọn lựa ra, mỗi một cái thực lực đều mạnh hơn ngươi! Thiên phú tài tình như vậy, chỉ có thể thông qua mười phần trăm, trình độ khó khăn của ải thứ nhất có thể nghĩ!

Thạch Quy đối với thiếu niên trước mắt này tương đối có hảo cảm, không khỏi nhắc nhở mấy câu.

Đổi thành những người khác, chắc chắn sẽ không nói nhiều như vậy.

- Thanh niên tài tuấn ức vạn năm?

Nhiếp Vân chắt lưỡi.