- Nói cho ngươi cũng vô ích, xông không qua ải thứ hai, thân tử đạo tiêu, biết cũng là hư ảo, xông qua cho dù lấy được không học được, cũng không có tác dụng! Trước thời hạn biết, chỉ lo được lo mất, tạo thành tâm ma, ngược lại không tốt!
Thạch Quy lắc đầu, không có trả lời.
- Ách... Vậy coi như thôi!
Thấy đối phương nói như vậy, Nhiếp Vân biết hỏi nhiều hơn nữa, đối phương cũng sẽ không nói. Lúc này nói sang chuyện khác:
- Ngươi nói... đợi ta đạt tới Vương cảnh viên mãn, có thể tới xông ải thứ hai, là tiến vào quan tài kia sao?
Hắn biết có thể đi vào, là năng lực của Thạch Quy, lần này thật đi ra ngoài, làm sao tìm được nó?
- Không cần tới nơi này nữa, trước khi đi ta sẽ ở trong cơ thể ngươi lưu một đạo ý niệm, chỉ cần đạt tới Vương cảnh viên mãn, hoặc là ngươi nguyện ý tiến hành khảo hạch ải thứ hai, chỉ cần câu thông đạo ý niệm này, sẽ tự động đi tới!
Thạch Quy nói.
- Tự động đi tới?
Nhiếp Vân giật mình.
Có thể làm được điểm này, chẳng phải là thuấn di?
Thuấn di không phải đặc quyền của cường giả Đế cảnh mới có sao, một đạo ý niệm liền có thể làm được... Thạch Quy này không khỏi quá lợi hại a! Chẳng lẽ nơi này... Không phải cường giả Hoàng cảnh lưu lại bảo tàng, mà là cường giả Đế cấp?
Nhiếp Vân lắc đầu một cái, không thể tin được.
Cường giả Đế cấp mỗi một người đứng ở đỉnh phong của thế giới, nào có dễ dàng vẫn lạc như vậy! Nếu không vẫn lạc, tự nhiên sẽ không tồn tại di tích gì.
Biết hỏi đối phương, đối phương cũng chưa chắc sẽ trả lời, Nhiếp Vân không thèm nghĩ nữa.
- Trước ở trong lối đi, Phùng Chấn cùng ta chiến đấu, rốt cuộc chết hay sống?
Từ trong quan tài thấy Phùng Chấn, hắn đã cảm thấy giật mình, sau khi tiến vào lối đi, lại phát hiện người này biến thành khôi lỗi, trong lòng rất tò mò.
- Ngươi nói tên kia, mấy ngày trước tự mình lặng lẽ tới, bị tiểu Cầu Long Thú giết chết, thi thể ở lại nơi này, cẩn thận nói ra, dĩ nhiên là chết, mặc dù có thể cùng ngươi chiến đấu, là bởi vì dung hợp ý niệm của ta!
Thạch Quy không thèm để ý, tựa hồ ở trong lòng nó, Phùng Chấn chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng.
- Gì...
Nhiếp Vân trầm tư, một lát sau liền hiểu.
Chắc là lần trước hắn và đám người Điêu Vịnh đến, Phùng Chấn còn có chút không cam lòng, lần nữa chạy tới, muốn tìm được bảo vật, kết quả bị tiểu Cầu Long Thú phát hiện, giết chết tại chỗ.
Người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong, người này chết qua một lần lại còn không biết hối cải, chết cũng coi như trừng phạt đúng tội.
- Theo như lời Điêu Vịnh, Phùng Chấn nói, tiểu Cầu Long Thú kia mười năm trước nên chết qua một lần, sao còn sống lại?
Nhiếp Vân hỏi ra chuyện kỳ quái thứ hai trong lòng.
Hắn ở Thanh Sơn Bộ, Lạc Sơn Bộ nghe được cũng không giả, dựa theo tình huống bình thường, tiểu Cầu Long Thú kia phải chết, sao lại còn sống?
- Là ta cứu sống, bất quá chuyện này không thể nói cho ngươi biết, chờ ngươi qua ải thứ hai, tự nhiên sẽ biết!
Thạch Quy cũng không trả lời, mà nhàn nhạt nói.
- Còn có một vấn đề... Cầu Long Thú ở phía ngoài cũng là ngươi khống chế?
Nếu Thạch Quy có thể cứu tiểu Cầu Long Thú, chứng minh giữa hai người nhất định có liên lạc, làm không tốt mấy con Cầu Long Thú này chính là do Thạch Quy khống chế!
Chính vì vậy, nhóm người mình tiến vào lãnh địa của Cầu Long Thú, đối phương không có đuổi tận giết tuyệt, có thể chính là Thạch Quy yêu cầu.
- Ân, mấy Cầu Long Thú này bị ta khống chế! Nghe theo mệnh lệnh của ta!
Thạch Quy nhàn nhạt nói, ngẩng đầu nhìn một cái:
- Được rồi, ngươi bây giờ có thể rời đi, bất quá, trước thời hạn nói cho ngươi biết, Viêm Hoàng điện chỉ có ba cơ hội tiến vào, đây là lần đầu tiên, ba lần không cách nào xông qua tất cả cửa ải, luyện hóa cung điện, cũng sẽ bị mạt sát!
- Ba cơ hội? Tất cả cửa ải?
Nhiếp Vân không nghĩ tới còn có yêu cầu như vậy, trong lòng không nhịn được mắng to biến thái, hỏi:
- Viêm Hoàng điện tổng cộng có mấy ải?
Chỉ có hai ải ngược lại cũng thôi, vạn nhất có mười ải tám ải, để cho người ta làm sao sống?
- Tổng cộng sáu ải!
Thạch Quy nhàn nhạt nói.
- Sáu ải?
Nhiếp Vân co quắp.
Ải thứ nhất cũng khó như vậy, cửa ải phía sau có thể tưởng tượng được.
- Nhiều năm như vậy, có người toàn bộ thông qua sáu ải hay không?
- Không có!
Thạch Quy lắc đầu, lộ ra vẻ cô đơn.
- Chẳng lẽ... Đều bị trận pháp mạt sát?
Nhiếp Vân mặt mũi khó coi.
Ức vạn năm vô số thiên tài đều chết hết, hắn không tin mình có thể thông qua a.
- Không phải, không có thông qua trận pháp cơ bản đều bị mạt sát, trong đó có hai vị thông qua bốn ải trước, thời điểm ở bên ngoài du lịch bị người chém giết!
Thạch Quy nói.
- Thông qua bốn ải trước? Thời điểm du lịch bị người chém giết?
Nhiếp Vân im lặng.
Hoàn Vũ Thần giới giống như Tam giới, Lục Đạo vậy, tồn tại giết hại, nhược nhục cường thực, thực lực không đủ, bị người chém giết cũng rất bình thường, chẳng qua là không nghĩ tới, hai cường giả thông qua cửa thứ tư cũng bị người giết.
Muốn thông qua ải thứ hai, cần thực lực Vương cảnh viên mãn, thông qua cửa thứ tư, thực lực sợ rằng còn cao, cộng thêm Đại Diễn Thiên Cơ Kiếm, vô số pháp bảo, xem ra người xuất thủ, thực lực mạnh đã ở đỉnh phong của Thần giới.
- Cho nên, vô luận thực lực mạnh ra sao, thiên phú cao thế nào, trước khi không có thực lực tuyệt đối, đều là giả! Hy vọng sau khi ngươi rời đi nơi này, nhớ lấy điểm ấy, không nên hành động theo cảm tình...
Thạch Quy nói tới chỗ này, ngừng lại, trong ánh mắt mang vẻ phức tạp:
- Đừng để cho ta tiếp tục chờ đợi!
- Chờ?
- Ân, từ khi Viêm Hoàng điện ra đời tới nay, sứ mạng của ta chính là chờ đợi chủ nhân thích hợp, chỉ có hoàn toàn thông qua sáu quan, mới có thể luyện hóa cung điện, thời gian này... chờ thực quá lâu rồi!
Thạch Quy nói.
- Yên tâm đi, sẽ không để cho ngươi chờ quá lâu!
Nghe được giọng nói của đối phương, cảm nhận được tang thương cùng bất đắc dĩ trong lòng nó, thần sắc của Nhiếp Vân ngưng trọng, gật đầu nói.
Chờ đợi ức vạn năm chỉ vì một sứ mạng, dù Thạch Quy này là một khí linh, không phải sinh mạng chân chính, cũng khẳng định khó có thể chịu nổi.
Nếu tiến vào nơi này, vì lấy được truyền thừa, vì không bị mạt sát, bất kể như thế nào, cũng phải cố gắng một chút, tranh thủ thông qua tất cả cửa ải.
- Chuyện Viêm Hoàng điện, bất kỳ người nào cũng không thể tiết lộ, nếu không cũng sẽ bị mạt sát!
Thạch Quy lần nữa giao phó một câu, ánh mắt lộ ra vẻ tịch mịch: