Vô Tận Đan Điền

Chương 3033: Thất Tử Lưu Tâm Cổ



- Đầu tiên phải dùng kịch độc chi khí chải vuốt kinh mạch giúp hắn, cũng hóa giải độc khí, sau đó lại dùng Thần Nông Bách Thảo Kinh khôi phục sinh cơ... Cuối cùng lại cho hắn uống thuốc khôi phục từ từ.

Lúc này Nhiếp Vân nhanh chóng chế định tốt phương án cứu chữa.

Trước giải quyết kịch độc trong người Viên Cửu, lại mượn nhờ lực lượng Thần Nông Bách Thảo Kinh khôi phục sinh mệnh lực, sau đó dược liệu sẽ trợ giúp thân thể khôi phục dần dần.

Kịch độc tạo thành thương thế nghiêm trọng như thế, cho dù cường giả cấp Đại Đế tự mình ra tay cũng chưa chắc cứu được, hơn nữa cho dù cứu trở lại, tu vi cũng giảm mạnh, linh hồn bị hao tổn khó khôi phục, cả đời không thể tấn cấp.

Nhưng Nhiếp Vân nắm giữ Thần Nông Bách Thảo Kinh nên có khác biệt, hoàn toàn có thể tu bổ tất cả thiếu hụt trong thời gian ngắn, lại giúp hắn khôi phục như lúc ban đầu.

Có thể nói mặc kệ thương thế nặng cỡ nào, chỉ cần không chết là có thể cứu sống, còn giúp hắn hoàn hảo như lúc ban đầu.

Thậm chí cho dù tử vong, thông thủ đoạn đặc thù vẫn có thể khởi tử hồi sinh, phục sinh lần nữa!

Chính bởi vì có được năng lực như thế, ảnh hưởng của truyền nhân Thần Nông mới lớn như vậy, làm cho cả Thần giới rung động.

Ngón tay như hành vân lưu thủy đảo qua người của Viên Cửu, mỗi một lần đều rút một tia hắc khí trong kinh mạch đối phương ra ngoài, liên tục nửa canh giờ, ngay cả Nhiếp Vân cũng đổ mồ hôi như mưa.

Nói thật, Nam Hoa lão tiên thật sự quá ác, hắn dùng độc hung mãnh cương liệt, nếu không phải thực lực Viên Cửu hùng hậu, chỉ sợ đã sớm hồn phi phách tán.

- Cuối cùng vẫn có thể cứu ngươi từ quỷ môn quan trở về...

Sau khi khu trừ sạch kịch độc trong cơ thể, Nhiếp Vân thở ra một hơi.

Hiện tại chỉ cần chữa thương và tu bổ thân thể, từ đó hóa giải kịch độc tạo thành tổn thương, nói rõ Nhiếp Vân đã kéo đối phương từ quỷ môn quan trở về, mặc dù không ra tay cũng có thể sống sót.

Hô!

Tinh thần khẽ động, Thần Nông Bách Thảo Kinh lơ lửng lên đỉnh đầu.

Bách Thảo Kinh dung nhập mộc sinh đan điền nhưng nó là bảo vật chân thật, có thể tùy thời triệu hoán ra, nó ẩn chứa khí tức đặc thù, có thể làm cho người bị thương chủ động khôi phục, hiệu quả còn tốt hơn mộc sinh chi khí cùng giai đoạn.

Hào quang ôn nhuận bao phủ Viên Cửu, thời gian không dài, thương thế toàn thân hoàn hảo không tỳ vết, ngay cả linh hồn hao tổn cũng có thể khôi phục lại.

- Tiện nghi ngươi!

Thu hồi Thần Nông Bách Thảo Kinh, Nhiếp Vân lật cổ tay, trước mặt hắn xuất hiện mọt đống dược liệu, hỏa diễm bốc cháy trong tay, dược liệu biến hóa hình dạng sau đó biến thành một chén thuốc màu xanh.

Hắn đạt được dược liệu trên người Nam Hoa lão tiên, trong Viêm Hoàng có không ít dược liệu nhưng giá trị mỗi cây thả vào Thần giới đều là bảo bối, nhiều dược liệu nấu thành chén thuốc, công hiệu to lớn, không những có thể giúp Viên Cửu khôi phục tu vi lần nữa, còn có khả năng giúp hắn đột phá bình cảnh tiến vào tầng thứ cao hơn.

Cô cô cô cô!

Rót thuốc vào miệng đối phương, Viên Cửu mày nhíu một hồi sau đó mở mắt ra.

- Thiếu gia, ngươi không sao chớ, Nam Hoa lão tiên...

Nhìn thấy Nhiếp Vân, Viên Cửu sốt ruột.

- Nam Hoa lão tiên đã bị ta giết, đa tạ ngươi trợ giúp...

Nhiếp Vân cười nói.

- Bị giết?

Nghe gia hỏa kia bị giết, lúc này hắn mới thở ra một hơi, chậm rãi đứng dậy, hoạt động một lúc sau đó sắc mặt bừng sáng.

- Thiếu gia, thân thể của ta...

Thân là Hoàng cảnh đỉnh phong, hắn suýt nữa trở thành cường giả viên mãn, lúc này đã nhận ra thân thể có khác biệt.

Hắn bị Nam Hoa lão tiên đả thương, bản thân trúng kịch độc, tại sao khi tỉnh lại không có chút độc nào trong người, còn cảm thấy lực lượng bành trướng và tùy thời có thể trùng kích cảnh giới viên mãn?

Hắn bị Cửu Đoạn Huyền Âm Chỉ hại nhiều năm, tuy thiếu niên trước mắt đã hóa giải chiêu số bá đạo kia nhưng thân thể bị hao tổn nhiều năm có lưu rất nhiều bệnh kín và không thể triệt để khôi phục, nếu như không phát sinh ngoài ý muốn, đời này hắn sẽ dừng bước tại Hoàng cảnh đỉnh phong, muốn bước thêm một bước là vô vọng.

Giống như người bình thường, nếu như trước bốn mươi tuổi không đạt tới đỉnh phong nhất, nương theo tuổi tăng trưởng, thể lực giảm dần, còn muốn tìm được điểm cao nhất là không thể nào.

Thân thể của hắn bị hao tổn nghiêm trọng, đã bỏ qua thời điểm đỉnh phong, cho dù mỗi ngày tập luyện cũng chỉ bảo trì không suy... Ai ngờ lần này tỉnh lại phát hiện thân thể và linh hồn lại đạt tới đỉnh phong, cảm giác giống như trước khi trúng Cửu Đoạn Huyền Âm Chỉ, khó trách hắn không dám tin tưởng.

- Ta đã chữa khỏi giúp ngươi, nắm chặt thời gian tiêu hóa dược lực, qua mấy ngày nữa ta sẽ cho ngươi một phối phương, giúp tinh khí thần của ngươi đạt tới đỉnh phong, sau đó thừa cơ trùng kích Hoàng cảnh viên mãn!

Nhiếp Vân cười nói.

- Đa tạ thiếu gia thành toàn!

Nghe hắn xác nhận, hơn nữa còn có cơ hội trùng kích Hoàng cảnh viên mãn, Viên Cửu kích động trực tiếp quỳ rạp xuống đất, nước mắt chảy dài.

Thời điểm ở thành Hỏa Thần, thân trúng Cửu Đoạn Huyền Âm Chỉ làm hắn tuyệt vọng nhiều năm, nếu như không phải trong lòng còn thù hận ngập trời chèo chống, bằng không hắn không thể kiên trì tới bây giờ... Từ khi gặp được vị thiếu gia này, chẳng những kịch độc tiêu hết, hắn còn có khả năng đột phá cảnh giới cao hơn, hắn làm sao không kích động cho được?

Trùng kích cảnh giới cao hơn, đã nói lên hắn có lẽ có cơ hội tự tay báo thù.

- Nhiếp Vân thiếu gia, cám ơn ngươi, cho ta sinh mạng mới.

Thở ra một hơi, trong mắt Viên Cửu mang theo kiên định.

Là thiếu niên trước mặt cho hắn sinh mạng mới, khởi điểm mới, từ hôm nay trở đi, tánh mạng của hắn là thiếu niên này cho... Cho dù chết cũng đi theo, vĩnh viễn không thay đổi.

- Tu luyện đi.

Không biết trong lòng của hắn đã hạ lời thề, Nhiếp Vân không nói gì, thân thể xuất hiện trước thi thể lão giả.

Thi thể Nam Hoa lão tiên!

Trước kia hắn không sử dụng nhiều thủ đoạn lắm, cũng không thể giải quyết độc trong người đối phương, không thể luyện hắn thành khôi lỗi, hiện tại đã khác, thân là truyền nhân Thần Nông, chất độc lợi hại hơn nữa cũng có thể tìm ra biện pháp giải quyết.

- Gia hỏa này cũng rất độc ác với bản thân mình, thì ra là Thất Tử Lưu Tâm Cổ.

Trước kia không nhìn ra chất độc trên thi thể là gì, hiện tại trong đầu có cả bộ kinh thiên hoàn chỉnh cho nên hắn biết rõ.

Thất Tử Lưu Tâm Cổ!

Nhân thể cho dù linh hồn hay tính mạng, thời điểm thuần khiết nhất là lúc bào thai, là lúc bọn họ vừa mới đến thế giới này, từ trong tới ngoài đều không nhiễm một hạt bụi, gần vô hạn tới tiên thiên.