- Không có việc gì là tốt rồi, chờ một lát ta thành tri âm của tiên tử lại quay về.
- Hiện tại ngươi nghỉ ngơi một chút!
Diệp Đào thở ra một hơi.
- Ngươi trở thành tri âm của tiên tử, nhất định là ta, ta xem ngươi đừng nghĩ nhiều.
Trác Dương đứng lên.
- Dựa vào cái gì là ngươi? Vừa rồi tiên tử liếc mắt nhìn nhất định là ta, ngươi không cần tranh với ta, dù sao tranh giành thì tranh giành...
Diệp Đào nói.
- Các ngươi...
Nhìn thấy hai người tranh đoạt, Nhiếp Vân cười khổ không thôi.
- Nhiếp huynh thân thể không thoải mái, nên chờ ở nơi này làm giám khảo cho chúng ta, tiên tử đã nói ra tri âm, qua một hồi nhất định sẽ tuyên bố đáp án, đến lúc đó thằng hay thua, ta sẽ bảo hắn xin lỗi thừa nhận sự thật mình thất bại.
Trác Dương giữ chặt Nhiếp Vân, vẻ mặt kiêu ngạo lên tiếng.
- Tốt, nếu ngươi muốn Nhiếp huynh bình phán, ta cũng tìm hắn làm ban giám khảo, qua một lúc sẽ làm ngươi chủ động nhận thua trước mặt ta!
Diệp Đào không nhường một bước!
- Hai người các ngươi cần mặt mũi không? Các ngươi giằng co ở đây tính là cái gì?
Nghe được hai người nói chuyện không biết xấu hổ, Trình quốc công gia Trình Tiền không nhịn được đi lên đây, vẻ mặt khinh bỉ:
- Tiên tử nói tri âm rõ ràng là ta, Nhiếp huynh, ngươi nên làm giám khảo cho ta, qua một lát tiên tử chỉ vào ta, ta sẽ bảo bọn họ xin lỗi.
- Ngươi? Ngựa không biết mặt dài, Trình Tiền, không nghĩ tới da mặt của ngươi đủ dầy.
Lý quốc công gia Lý Túc cũng đứng dậy:
- Tri âm nhất định là ta, các ngươi không nên tranh giành, Nhiếp huynh, một chuyện không phiền hai chủ, tiên tử nói ta là tri âm, ngươi nhất định phải bảo đám người này xin lỗi...
Diệp Đào, Trác Dương tranh đoạt làm tất cả công tử trong phòng sôi trào, mỗi người đều cảm thấy Diệu Âm tiên tử nói tri âm là mình, bộ dạng chờ mong.
Ách...
Nhìn thấy tất cả mọi người bảo mình làm giám khảo, Nhiếp Vân dở khóc dở cười.
Những người này có thể bớt tự kỷ một chút hay không?
Lại nói trở thành người tri âm trọng yếu như thế sao? Bản thân hắn không quan tâm.
- Yên tĩnh!
Mọi người đang cãi lộn, đột nhiên nha hoàn nhìn quanh và kêu lên.
Nghe được nói chuyện, mọi người không dám nói nhảm, cả đám ngậm miệng và lặng ngắt như tờ.
- Có thể nhìn thấy tri âm, tiểu thư vạn phần cao hứng, hôm nay sẽ chuyên môn khảy một khúc đàn.
- Còn có thể kéo khăn che mặt vì tri âm.
Nha hoàn nói tiếp.
- Kéo khăn che mặt vì tri âm?
Mọi người đang sững sờ, ngay sau đó nội tâm nóng bỏng.
Diệu Âm tiên tử thành danh thời gian không ngắn nhưng đến bây giờ mới thôi, còn chưa có ai nhìn thấy dung mạo của nàng, hôm nay muốn chủ động tháo khăn che mặt ra, tất cả mọi người sôi trào.
Tuy không biết dung mạo của tiên tử nhưng nàng đánh đàn hay như thế, có được hình thể bất phàm như vậy chắc chắn là người vô cùng xinh đẹp.
Nói sau, cho dù dung mạo, chuyên môn vì hắn một người xốc lên cái khăn che mặt, phần này vinh dự, cũng đủ để đủ an ủi bình sinh.
- Hiện tại, ta muốn mời tri âm của tiểu thư vào trong, kính xin những người khác rời đi.
Nha hoàn nhìn quanh một vòng.
Mọi người nghe thế liền sững sờ.
Chỉ có tri âm lưu lại trong phòng, những người khác rời đi, nói rõ âm nhạc ưu mỹ này chỉ có một người nghe.
Tuy có thể tới nơi này không giàu cũng quý, có được thân phận nhất định nhưng Thúy Ngọc Các có thể ở kinh doanh tốt trong thành Vân Châu, bối cảnh cũng không đơn giản, không nghe theo phân phó cứng rắn lưu lại... Dường như hiện tại không có ai làm thế.
Chính là bởi vì như thế, tất cả mọi người hy vọng có thể là chỗ ở mình phòng, như vậy trải qua, mặc dù này tri âm không phải mình, cũng có thể nhiều nghe một khúc.
- Tri âm là...
Dường như nhì ra mọi người khẩn trương, nha hoàn cười nhạt sau đó nhìn sang bên phải.
- Là.. Linh Lung Thủy Gian!
- Linh Lung Thủy Gian? Làm sao có thể?
- Vì cái gì không phải phòng chúng ta.
- Đáng giận ah, mau điều tra giúp ta, Linh Lung Thủy Gian là của ai, ta nguyện ý ra giá gấp năm lần trao đổi.
- Ta ra giá gấp mười lần trao đổi...
- Các ngươi tỉnh lai đi, Linh Lung Thủy Gian là vị trí tốt nhất của Thúy Vân các, có thể bao gian phòng này đều là người có tiền, ngươi cảm thấy sẽ thiếu chút tiền này? Đừng mất mặt.
- Đúng thế, vạn nhất chọc giận đối phương thì chúng ta cũng không có quả ngon để ăn.
Nghe được tuyên bố đáp án, người những phòng khác thở dài.
Rốt cuộc tri âm là ai, làm sao ở Linh Lung Thủy Gian?
- Là phòng của chúng ta, ha ha ha, ta vừa rồi đã nói tri âm là ta, các ngươi không tin ta, hiện tại các ngươi dính hào quang của ta, còn không mau cảm tạ.
- Nói bậy, dính hòa quang gì của ngươi, là của ta.
- Đừng làm rộn, ta tinh thông âm luật nhất phòng chúng ta, có quyền lên tiếng nhất.
Linh Lung Thủy Gian chính là phòng của Nhiếp Vân, nghe được nha hoàn nói thế các phòng khác uể oải, tất cả mọi người sáng mắt nhìn sang, người trong phòng hưng phấn suýt nhảy dựng lên.
Mặc dù vừa rồi tự tin nhưng còn có chút lo sợ bất an, lúc này xác định gian phòng này, tổng cộng chỉ có mấy người bọn họ, sẽ là ai?
Trong nháy mắt tất cả mọi người tràn ngập tự tin, cho rằng tri âm chính là mình chứ không phải ai khác.
- Kính xin người phòng khác rời đi.
- Trong một phút không rời đi sẽ tiến vào sổ đen của Thúy Vân các, về sau không cho phép tiến vào.
Nha hoàn nói ra tên Linh Lung Thủy Gian, lời nói lại biến thành lạnh nhạt.
Trước kia đã nói chỉ có phòng tri âm mới có tư cách lắng nghe khúc tiếp theo, những người khác chỉ có thể rời đi.
Ầm ầm ầm!
Nha hoàn nói xong những người khác dù không tình nguyện cũng chỉ có thể rời đi.
Tiến vào sổ đen Thúy Vân các sẽ không thể tới nơi này nữa, lực sát thương thật sự quá lớn, mặc dù trong lòng mọi người không cam lòng nhưng không dám mạo hiểm.
Dù sao lần này nghe không được, lần sau có lẽ còn có cơ hội, tiến vào sổ đen thì từ nay không có cơ hội.
Lúc này người các phòng khác rời đi chỉ còn lại các công tử Linh Lung Thủy Gian mà thôi.
Ầm ầm ầm!
Đám người Trác Dương đang âm thầm hưng phấn, một giọng nói vang lên, rèm cửa đối diện xốc lên, một thân ảnh xuất hiện trong mắt mọi người.
- Tại hạ Diệu Âm, bái kiến chư vị công tử!
Bóng người dịu dàng cúi đầu, tuy trên mặt còn mang mạng che mặt, không nhìn rõ dung mạo, chỉ bằng vào giọng nói đã làm mọi người hưng phấn.
Giọng nói của nàng êm tai như tiếng đàn, nếu như nói giọng của nha hoàn vừa rồi như châu ngọc làm người ta hướng về, so sánh với nàng chẳng khác gì quạ đen và