Vô Tận Đan Điền

Chương 3067: Tiên tử rời đi



Đinh!

Nghi hoặc không duy trì quá lâu, một tiếng đàn vang lên như tiếng sấm vang vọng trong tim.

- Cái gì?

Mặc dù chỉ là một tiếng đàn, đột nhiên sắc mặt Diệu Âm tiên tử biến hóa.

Lạc cầm tam thức khởi dây đàn, tiếng đàn gào thét thành sóng lớn.

Chỉ bằng vào một chiêu này đã đứng top ba tông môn.

So ra còn kém nàng một chút nhưng so với lịch sử mấy ngàn năm của tông môn Diệu Âm cũng được xếp vào top mười.

Chẳng lẽ thiếu niên này không có giả vờ giả vịt, mà là cao thủ dùng cầm?

Khinh thường trong mắt biến mất, Diệu Âm tiên tử ngồi nghiêm chỉnh, cẩn thận lắng nghe.

Người trong nghề vừa ra tay liền biết có hay không, nàng là cầm đạo đại sư, đối phương chỉ phát ra một âm là nàng hiểu người này có thể nhìn ra tích tụ trong âm nhạc của nàng cũng không chỉ dựa vào y đạo!

Leng keng!

Leng keng!

Tiếng đàn vang lên như nước chảy làm cho nàng như lâm vào rừng sâu nguyên thủy, nước suối chảy dọc theo khe đá, nó vang vọng cây cối và nham thạch, vạn vật sinh ra âm thanh.

Chỉ trong nháy mắt Diệu Âm tiên tử như đang tiến vào khu rừng, cũng không phải trong phòng, không còn thiếu niên, chỉ còn trời xanh nước biếc, cỏ dại hoa cỏ cây trái, tất cả mọi thứ là cảnh vật mỹ diệu.

Hô!

Diệu Âm tiên tử cảm giác toàn thân mát lạnh.

Bản thân nàng là cao thủ dùng cầm, lại là Hoàng cảnh viên mãn, thiếu niên sử dụng tiên âm ảo cảnh không kém nhưng nàng thoát ra dễ dàng.

Cho dù thoát ra khỏi ảo cảnh, rung động trong nội tâm vẫn khó ức chế nổi.

- Làm... Làm sao có thể?

Nàng há miệng không nói thành lời.

Nếu như đối phương diễn tấu đúng thì nàng còn có thể tiếp nhận, nhưng đối phương diễn tấu chính là khúc Vong Sở Tư của nàng từng diễn tấu qua!

Vong Sở Tư cũng không phải là âm nhạc truyền thừa của tông môn, cũng không phải nhạc khúc lưu hành trong Hoàn Vũ thần giới, mà là nàng sáng tạo ra.

Nàng tự nghĩ ra nhạc khúc chỉ diễn tấu mấy lần mà thôi, trong đó thủ pháp đa dạng, cũng không phải nghe mấy lần là có thể học được!

Đối phương lúc này đàn ra cho dù kém nàng một chút nhưng âm điệu, nắm bắt thời cơ, tiết tấu lại giống như đúc, không sai chút nào!

- Chẳng... Chẳng lẽ thực xem hết cầm phổ?

Diệu Âm tiên tử suy nghĩ.

Có thể đàn một khúc Vong Sở Tư tiêu chuẩn như thế này, chỉ có thể nói rõ một tình huống... Hắn xem hết nhạc phổ và nhớ kỹ.

Nhạc phổ Vong Sở Tư là nàng vừa ghi vào cầm phổ, chẳng lẽ thiếu niên trước mặt xem là học được? Quá hoang đường.

Hơn mười giây đã xem xong nhạc phổ còn nhớ kỹ, hơn nữa đàn thuần thục phát ra âm thanh không kém nàng quá nhiều... Gia hỏa trước mặt là người sao?

Rốt cuộc có phải sự thật hay không?

Leng keng!

Âm điệu cuối cùng dừng lại, tiếng đàn lượn lờ, như là sương mù, bay vút lên mà ra, chui vào lầu các xà ngang lên, xoay quanh lưu chuyển, âm thanh vang vọng ù tai.

- Quanh quẩn ba ngày... Ngươi có thể diễn tấu tiếng đàn sinh ra linh tính, có thể quanh quẩn không dứt!

Diệu Âm tiên tử nuốt nước miếng, cũng không còn ưu nhã lúc trước, nàng ngây người như đá.

Lĩnh ngộ tiên âm tới cực hạn có thể diễn tấu khúc nhạc thành linh tính, quanh quẩn không dứt, truyền thuyết lúc trước Lạc Á từng thổi lên một khúc, nhạc khúc hóa thành Phượng Hoàng bay lượn cửu thiên, âm thanh vang động ngàn dặm.

Trình độ của nàng cũng có thể làm được quanh quẩn không dứt, đây là nàng đánh đàn mấy ngàn năm mới đạt được, gia hỏa trước mặt nhìn cầm phổ một lúc và diễn tấu, còn quanh quẩn không dứt, quái vật?

Diệu Âm tiên tử cảm thấy ngây người.

Chẳng lẽ gia hỏa này cũng không phải thầy thuốc, mà là một nhạc sĩ cường đại? Năng lực thậm chí còn không kém gì mình?

- May mắn mà thôi!

Thu tay lại, Nhiếp Vân thở ra một hơi.

Hắn không phải khiêm tốn mà là sự thật.

Khúc Vong Sở Tư này là Diệu Âm sáng tác, độ khó to lớn làm cho người ta tắc luỡi, khảy đàn hết một khúc liền cảm thấy mệt mỏi tới cực điểm, tùy thời sẽ hôn mê.

Cũng như lúc thi triển Vọng Khí Pháp, tinh khí thần bị tiêu hao.

Xem nhạc khúc lợi hại, thực lực không có đạt tới cũng không dễ dàng diễn tấu, nếu không, không cần người khác động thủ, bản thân ngươi đã chết rồi.

- Thiên hạ này không có nhiều chuyện may mắn như vậy.

Diệu Âm tiên tử cũng ổn định lại, nàng khó hiểu hỏi:

- Công tử lý giải tiến đàn không thua ta, không biết... Ngươi nghiên cứu tiên âm đại đạo tới mức nào?

Đối với nàng mà nói, cho dù tiếng đàn của đối phương như nàng cũng vô dụng, dù sao nàng không thể đột phá, vị trước mắt có thể giúp nàng vượt qua bóng mờ Lạc Á.

Nếu không mình ở trong cầm đạo nhiều năm như thế làm sao chưa từng nghe qua.

Cầm tiêu là hai nhạc khí lợi hại, chuyên chú tu luyện một cần tốn hao không biết bao nhiêu thời gian, có thể tu luyện tiếng đàn tới cảnh giới này, nàng tin tưởng đối phương khẳng định cũng hạ khổ công, chỉ có điều... Tiêu âm luyện không tốt, hoặc không có đạt tới trình độ này, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

- Chỉ cần tiên tử có thể tìm được Lăng Thiên tiêu phổ, ta có thể cam đoan ba ngày sau tiêu âm sẽ vượt qua tiếng đàn.

Nhiếp Vân biết rõ nàng nghĩ gì nên mỉm cười.

Vừa rồi chỉ xem khúc phổ đã có loại trình độ này, thực tìm được Lăng Thiên tiêu phổ và dung nhập vào thân thể, hắn có tự tin năng lực tiêu âm vượt qua tiếng đàn.

- Tốt, ta tin ngươi!

Diệu Âm tiên tử gật đầu, lần này không hề cho rằng đối phương nói khoác.

Có thể diễn tấu tiếng đàn tới cấp độ này, nói rõ lý giải với tiên âm đại đạo không kém gì nàng, loại người này làm sao có thể nói dối chứ, cho nên nàng tin tưởng.

Đương nhiên nếu như cho nàng biết rõ người trước mặt chưa từng luyện cầm, chưa từng thổi tiêu, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào, có thể hôn mê bất tỉnh hay không.

- Sư môn chúng ta từng đạt được tin tức Lăng Thiên tiêu phổ, chỉ có điều tông môn không nghiên cứu tiêu âm, lúc này mới bỏ qua, nếu công tử có loại năng lực này, hiện tại ta sẽ trở về tông môn, chậm nhất trong một tháng sẽ có tin tức, đến lúc đó còn hi vọng công tử có thể cùng đi tìm kiếm với ta.

Xác định thiếu niên trước mặt có thể giải quyết khúc mắc nhiều năm của nàng, Diệu Âm tiên tử cũng thở ra một hơi, khom người nói.

- Cùng đi tìm kiếm? Thực lực của ta quá yếu, nếu đi tìm cùng tiên tử sợ không đủ khả năng.

Nhiếp Vân sững sờ.

Bảo hắn đi tìm tiêu phổ gì đó quá khó khăn, thứ nhất không thời gian, thứ hai, đối phương là Hoàng cảnh viên mãn, thực lực của hắn không thể giúp đỡ cái gì.