Vô Tận Đan Điền

Chương 3089: Người bệnh đến



Thanh niên vừa vào cửa đã không ngừng huyên thuyên, nhìn thấy Nhiếp Vân liền nhận ra, hắn cười ha ha.

- Thì ra là Phùng huynh, ngọn gió nào thổi ngươi tới...

Nhận ra người tới, Nhiếp Vân cũng tươi cười vội vàng nghênh vào trong.

Không phải người khác, chính là Phùng Miểu đánh cược với hắn tại Thúy Ngọc Các, hơn nữa hắn còn thắng được một cái hỗn độn hải dương.

Gia hỏa này thập phần si mê y thuật, nghe nói có người mở y quán tại thành Vân Châu chào giá khủng bố nên lập tức sinh hứng thú, muốn tới xem là thầy thuốc như thế nào mà dám báo giá như vậy.

Làm như vậy tuy có thể làm cho một ít người không dám tới, nhưng có thể tới khẳng định đều là người có tạp chứng nguy nan không thể trị trong nhiều năm, loại chứng bệnh này, cho dù là Nam Thiên Y Thánh cũng không dám tiếp... Chủ nhân y quán không thèm quan tâm, y thuật chắc chắn sẽ không yếu!

Chính bởi vì có suy nghĩ như vậy nên hắn mới sang xem thế nào, không nghĩ vừa nhìn đã biết là ai, thì ra người mở y quán chính là Nhiếp Vân đánh bại hắn.

- Ta sang đây xem xem, y quán này thật lớn...

Phùng Miểu cười cười, sau khi nhìn bốn phía lại nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vân.

- Ngươi chào giá cao như vậy, thực có nắm chắc có thể trị được nghi nan tạp chứng hay không?

- Đã xưng là nghi nan tạp chứng, ta tự nhiên cũng không có nắm chắc... Ta cũng không biết mở y quán trong thời gian bao lâu, chỉ cần có thể kiên trì không ngã xuống là được!

Nhiếp Vân nói.

- Nghĩ một đằng nói một nẻo... Ta thập phần tin phục y thuật của Nhiếp huynh, chào giá như vậy tuy cuồng vọng một ít nhưng cũng chính là người có năng lực như Nhiếp huynh mới dám làm...

Phùng Miểu nói đến đây lộ ra vẻ làm khó:

- Nhìn thấy Nhiếp huynh, kỳ thật tại hạ còn có một yêu cầu quá đáng, không biết có thể nói hay không.

- Phùng huynh không nên khách khí!

Thấy bộ dáng hắn như vậy Nhiếp Vân cười ha ha.

Hắn cũng có hảo cảm với Phùng Miểu này, kẻ này tính cách ngay thẳng, muốn tỷ thí thì tỷ thí, thắng chính là thắng, thua thì thua, không có dối trá như đám đệ tử thế gia khác.

- Ta muốn... Học y thuật của Nhiếp huynh... Chính là muốn bái Nhiếp huynh làm thầy, không biết... Được hay không được!

Phùng Miểu do dự sau đó xoắn xuýt một lúc mới nói.

- Bái ta làm thầy? Phùng huynh nói giỡn, ta và ngươi y thuật không kém bao nhiêu, tối đa chỉ nghiên cứu thảo luận với nhau, bái sư... Có chút quá mức a!

Nhiếp Vân không nghĩ tới đối phương đưa ra yêu cầu này, hắn cảm thấy dở khóc dở cười.

Không nói trước hắn còn không có ý định thu đồ đệ, cho dù có, người trước mặt chính là con nối dõi của Phùng quốc công, địa vị tôn sùng... Cũng không thể thu hắn làm đồ đệ ah!

Lại nói thật muốn thu đệ tử, nhất định phải đi theo sau mình, nghe mình sai phái như thiên lôi... Mặc dù gia hỏa này làm được nhưng gia tộc của hắn chắc chắn không cho phép.

- Nhiếp huynh...

Nghe hắn một câu bác bỏ, Phùng Miểu đầy sốt ruột.

- Phùng huynh không cần phải nói, chúng ta tương xưng bằng hữu thì được, bảo ta thu ngươi làm đồ đệ... Thật sự làm không được, nếu như ngươi thật muốn hiểu y đạo, hoàn toàn có thể ở trong y quán của ta một thời gian, có bệnh chứng gì cũng có thể nghiên cứu thảo luận với nhau.

Nhiếp Vân nói.

- Được rồi, ta đây quấy rầy Nhiếp huynh, ta sẽ không ở không công tại đây, một vạn thần thạch này là học phí của ta, nếu như Nhiếp huynh không thu, ta thật sự không mặt mũi nào ở đây...

Thấy hắn ý tứ kiên quyết không có chỗ trống thương lượng chút nào, Phùng Miểu biết rõ có cầu cũng vô dụng, lúc này gật gật đầu và lấy một chiếc nhẫn đưa qua.

- Học phí...

Nhiếp Vân muốn cự tuyệt, thấy hắn cũng giống như mình, sẽ không dễ dàng sửa đổi quyết định, đành phải như vậy thôi, cười khổ lắc đầu.

Xem ra tỷ thí lần đả kích thanh niên này quá ác làm cho hắn sinh ra suy nghĩ muốn học tập.

Phùng Miểu là đệ tử gia tộc, lại xuất thân y đạo, làm chuyện tay chân trong y quán nhanh nhẹn, dựa theo ý của Nhiếp Vân để hắn nhìn xem là được nhưng hắn không đồng ý, làm cái này làm cái kia, hắn nghiễm nhiên trở thành chân chạy.

Không thể không nói có hắn hỗ trợ, có rất nhiều chuyện trong y quán đều làm tốt.

Trước kia bởi vì Nhiếp Vân mới tới, hơn nữa chào giá cao như vậy cho nên rất nhiều lão bản cửa hàng trong Phổ Thiên đại đạo tới nháo sự, muốn làm bọn họ đóng cửa, ba ngày trước còn dựa vào là Viên Cửu chấn nhiếp, lúc này có Phùng Miểu là thiếu gia Phùng quốc công phủ tự mình ngồi xem bệnh, những bọn đạo chích này đã không dám tới.

Hơn nữa tất cả thủ tục mở y quán cũng hoàn thành nhanh chóng, mọi việc ngay ngắn trật tự rõ ràng.

Phùng Miểu đến ngày thứ ba, rốt cục có khách nhân đầu tiên tới.

Đó là một thanh niên nâng lão giả tới.

- Gia gia, nhà này ta thấy là kẻ mua danh chuộc tiếng, còn không có trị liệu đã muốn một vạn miếng thần thạch, quả thực chính là cướp bóc, loại y quán này, có lẽ trực tiếp đóng cửa đi... Vì cái gì gia gia lại tin tưởng chứ.

Thanh niên đi tới nhưng nói chuyện không che lấp.

Trong lời nói mang theo oán khí nồng đậm, rất hiển nhiên cái gì cũng không nhìn, cũng không biết có thể coi được hay không đã ném ra nhiều tiền như vậy, hắn cảm thấy có chút không đáng.

- Làm càn, dám trực tiếp muốn nhiều tiền như vậy, khẳng định có bản lĩnh, có thể mở y quán lớn như thế, ta tin tưởng không có người nào nện chiêu bài của mình.

Lão nhân có chút không vui.

- Ta không cảm thấy như vậy... Nếu thật có bản lĩnh, tại sao chưa từng nghe qua? Y quán chủ tên là Nhiếp Vân gì đó, gia gia nghe qua cái tên này chưa?

Thanh niên khẽ nói.

- Chưa từng nghe qua không có nghĩa là không có tài năng...

Lão nhân lắc đầu.

- Gia gia, ngươi tin tưởng ta, ta đã cho ngươi mời Lãng Nguyệt Y Thánh, nàng cũng đáp ứng nửa tháng sau sẽ xem bệnh cho ngươi, ngươi không phải không nghe, không nên tới nơi này ném tiền... Thật không biết ngươi nghĩ như thế nào!

Thanh niên có chút không cho là đúng.

Về phần nói tới Lãng Nguyệt Y Thánh, trong mắt của hắn tràn đầy tôn kính.

- Lãng Nguyệt Y Thánh cũng không phải không có xem qua cho ta, ba năm trước đã xem một lần, ăn dược lâu như thế cũng không phải vô dụng? Lại xem một lần cũng không có hiệu quả lớn.

Lão nhân khẽ nói.

- Ai nói hiệu quả không lớn? Lãng Nguyệt Y Thánh mấy năm qua bái sư Hoằng Nghiệp đại sư, y thuật đã cao không thể chạm tới, không giống mấy năm trước, muốn mời nàng xem bệnh cũng phải xếp hàng rất lâu...

Thanh niên sốt ruột nói.