Vô Tận Đan Điền

Chương 3108: Diệu Âm tiên tử phiền muộn (1)



Không biết hao phí bao nhiêu thời gian, Nhiếp Vân mở mắt lần nữa.

- Nương theo nạp vật đan điền mở càng lúc càng lớn, tác dụng của hỗn độn thế giới quy mô hiện tại không quá lớn, trừ phi có thể tìm được hỗn độn thế giới lớn hơn.

Nhiếp Vân xoa xoa mi tâm.

Trước kia dung hợp hỗn độn hải dương còn trợ giúp nạp vật thế giới tăng trưởng, nương theo mở rộng đan điền tác dụng càng nhỏ.

Giống như đổ nước vào trong chén sẽ có hiệu quả rất lớn, nhưng ngược lại đổ vào trong cái lu hoặc trong hồ nước sẽ không còn nhiều tác dụng như vậy.

Bên ngoài bán hỗn độn thế giới có lớn có nhỏ, tối đa chỉ hơi lớn hơn Tà Nguyệt Chí Tôn Vực một chút, vừa mới bắt đầu trợ giúp với nạp vật thế giới rất lớn, về sau khi nạp vật thế giới gia tăng, tác dụng càng ngày càng nhỏ.

Trừ phi có thể tìm được hỗn độn hải dương lớn hơn.

Hỗn độn hải dương loại này cũng không phải dễ dàng tìm được như vậy.

Hỗn độn hải dương cỡ lớn bởi vì liên lụy pháp tắc cho nên khống chế trong tay thế lực lớn, không cho phép bán ra, mặc dù Nhiếp Vân trị liệu tốt cho người bệnh cũng không có biện pháp.

- Hiện tại nạp vật thế giới gia tăng không ít nhưng không có được biến hóa, chỉ sợ còn không cách nào luyện chế Chân Linh Đăng!

Mặc dù có chút không cam lòng nhưng hắn biết rõ sự thật.

Dung hợp mấy chục hỗn độn thế giới vào nạp vật đan điền, uy năng thể tích dù tăng lớn không ít nhưng đối với việc luyện chế Chân Linh Đăng lại không có lực.

- Bỏ đi, thật sự không được, truyền trình tự luyện chế cho phụ thân Dao Sương, hắn luyện chế thành công không khó.

Do dự một chút, Nhiếp Vân cố nén xúc động luyện chế lần nữa.

Tổng cộng ba phần dược liệu, đã hủy diệt một phần, hắn không muốn hủy diệt lần nữa.

Thật sự luyện chế không thành cũng chỉ có thể để trung niên nhân ra tay.

Cho dù không phải y đạo Đại Đế nhưng thân là cường giả Đế cấp có lực lượng cực mạnh, luyện chế một Chân Linh Đăng có lẽ vẫn không khó khăn.

Sở dĩ ngay từ đầu không muốn cho hắn luyện chế là vì Chân Linh Đăng chính là bí mật độc môn của Thần Nông Đại Đế, không phải vạn bất đắc dĩ không truyền cho người khác.

Hô!

Luyện chế không thành, Nhiếp Vân cũng không xoắn xuýt, hắn rời khỏi nạp vật thế giới tiến vào trong y quán.

- Thiếu gia, bên ngoài có một nữ tử tới tìm ngươi!

Vừa ra khỏi phòng, một người chạy tới nghênh đón.

Chính là quản sự của y quán, Lưu Trúc.

- Nữ tử? Nàng có nói tên là gì hay không?

Nhiếp Vân sững sờ một lúc và hỏi.

Đi vào thành Vân Châu tới giờ, hắn không quen biết bao nhiêu nữ tử.

- Nàng nói mình là Diệu Âm tiên tử, trước kia có hẹn với ngươi...

Lưu Trúc nói.

- Diệu Âm tiên tử? Nhanh như vậy?

Nhiếp Vân mở to mắt ra nhìn.

Trước kia Diệu Âm tiên tử nói đi tìm Lăng Thiên tiêu phổ, sau khi tìm được sẽ đi tìm hắn, không nghĩ tới tốc độ nhanh như vậy!

Đi theo Lưu Trúc vào phòng tiếp khách, quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh uyển chuyển đang đứng cách đó không xa, yên tĩnh như một bộ tranh vẽ.

- Tốc độ tiên tử thật nhanh, lúc này mới qua nửa tháng, ngươi tìm được tin tức Lăng Thiên tiêu phổ?

Nhiếp Vân đi vào nơi này.

Lúc này vì sao Diệu Âm tiên tử tới tìm hắn, hắn cũng không kỳ quái, khi đó có nhiều công tử thế gia như thế, tùy tiện hỏi muốn biết rõ địa chỉ và hướng đi của hắn cũng không khó.

- Đã có tin tức, tiêu phổ đang bị che giấu ở một nơi, muốn đạt được phải đích thân đi xem mới được.

Diệu Âm tiên tử nói.

- Có thể!

Nhiếp Vân gật đầu.

Lăng Thiên tiêu phổ là cảm ngộ của Lạc Á đại sư về tiên âm đại đạo lưu lại, đề phòng có bọn đạo chích làm bẩn thánh điển cho nên nơi cất tiêu phố khó tìm trùng trùng điệp điệp, mốn cầm lấy phải tự mình đi, cho nên hắn sớm có chuẩn bị.

- Vậy thì tốt, chúng ta khởi hành lúc nào?

Diệu Âm tiên tử bị nhốt tại cảnh giới này không biết bao nhiêu năm, lúc này nhìn thấy cơ hội cho nên vô cùng sốt ruột, cũng thiếu kiên nhẫn.

- Không nóng nảy, một chuyến này khẳng định cần thời gian không ngắn, ta đi xử lý chút chuyện riêng một chút mới có thể đi theo ngươi!

Nhiếp Vân do dự sau đó lên tiếng.

Đi tìm Lăng Thiên tiêu phổ, trên đường cần tốn hao không ít công phu, hơn nữa còn gặp các loại chậm trễ, thời gian nhất định không ngắn, hiện tại đã đáp ứng trung niên nhân cứu chữa con gái Dao Sương của hắn, tự nhiên phải trị liệu cho hết.

- Đại khái cần bao nhiêu thời gian?

Diệu Âm tiên tử nhíu mày.

Nàng vô cùng lo lắng tìm được tin tức tiêu phổ, đối phương cũng không thèm để ý, còn có chuyện đi xử lý làm cho nàng mất hứng.

- Việc này nói không rõ, thuận lợi thì hai ba ngày, không thuận cần một tháng, mười mấy, mấy năm cũng chưa biết chừng!

Nhiếp Vân nói.

Hắn cũng không nói sai, thời gian cũng không xác định, chủ yếu xem trung niên nhân kia, nếu như hắn có thể thuận lợi thuyết phục người yêu Dao Sương phối hợp trị liệu, tốc độ có lẽ rất nhanh, hai ba ngày có thể hoàn thành, nhưng đối phương là cường giả Đại Đế, hơn nữa lại là người phi thăng, một khi chậm trễ, một hai tháng là ngắn, ba năm năm cũng có thể.

- Thời gian quá dài...

Nghe được một tháng, tháng mười, thậm chí mấy năm, sắc mặt Diệu Âm tiên tử trầm xuống.

Chờ đợi nhiều năm như vậy, mắt thấy sắp chạm tới tuyến kia, nếu bảo nàng chờ thêm thời gian dài như vậy thì nàng không muốn.

- Ta cũng không có biện pháp, ta đáp ứng chữa bệnh cho thân nhân của cường giả Đại Đế, nếu cứ theo ngươi rời đi như vậy, ta sợ hắn sẽ gây phiền toái cho ta.

Nhiếp Vân giải thích một câu.

- Cường giả Đại Đế?

Trên dung nhan tuyệt mỹ của Diệu Âm tiên tử mang theo xoắn xuýt.

Cường giả Đế cấp là tồn tại nàng không dám đắc tội, chữa bệnh cho loại người này đúng như hắn nói đúng là không dễ rời đi.

- Như vậy đi, ta còn có một việc riêng cần xử lý, nếu như ngươi có thể giúp ta xử lý chuyện này, ta có thể thương nghị vớ cường giả Đại Đế kia một chút, chúng ta hao phí thời gian nhiều nhất là đi đường, thời điểm đi đường, cường giả Đế muốn tìm ta chỉ cần thuấn di là được, không tốn phí quá nhiều thời gian!

Thấy nàng xoắn xuýt, Nhiếp Vân mỉm cười.

Bọn họ đi tìm Lăng Thiên tiêu phổ tốn hao thời gian nhiều nhất không phải tìm được di tích hay không, mà là chạy đi!

Chỉ cần còn trong Thần giới, cường giả Đại Đế bằng vào một ý niệm là có thể thuấn di tới ngay, từ điểm này với đối phương mà nói khoảng cách không phải vấn dề.

- Tại sao ngươi có nhiều chuyện như thế?

Trên dung nhan tuyệt mỹ của Diệu Âm tiên tử mang theo buồn bực.