Tặng quà cho cường giả Đại Đế không có lựa chọn tốt.
- Luyện chế đan dược? Hiện tại tu vi của ta quá thấp, mặc dù luyện chế ra nhưng đối phương không dùng được.
Binh khí chí bảo? Đối phương tùy tiện ném một món cũng trân quý hơn gia sản của mình.
Công pháp bí tịch, cường giả Đế cấp khẳng định cũng không thiếu...
Nhiếp Vân đi qua đi lại vài vòng, không ngừng suy tư, không ngừng gạt bỏ..
Cường giả Đế cấp muốn cái gì có cái đó, chút gia sản của hắn không lọt vào mắt người ta!
Nếu không tặng, đối phương đưa thiệp mời cho mình, người khác đều có bảo vật tặng, chính mình lại tay không... Thật sự có chút không được.
- Không được... Tặng mấy bình hầu tâm tửu đi!
Trong nội tâm khẽ động, nhớ tới mình không có cái gì mà đối phương không có.
Hầu tâm tửu là rượu ngon chỉ Linh giới thiên địa lục đạo mới có, mặc dù đến Hoàn Vũ thần giới cũng không có uống qua đồ vật mỹ vị như thế, nạp vật thế giới của hắn có thể tùy ý phục chế, hoàn toàn có thể làm ra mấy bình đưa qua.
Đối phương thích hay không còn khó nói.
- Ta không nghĩ ra có thể tặng cái gì nữa, chỉ có thể thứ này thôi!
Do dự một chút hắn làm ra quyết định.
Trên người hắn có những thứ gọi là chí bảo nhưng trong mắt cường giả Đế cấp khẳng định không là cái gì, tuy hầu tâm tửu không được tốt lắm nhưng nó lại là độc nhất, Thần giới không có thứ này, lễ nhẹ tình nặng.
Trong lòng có quyết định, hắn không hề xoắn xuýt nữa.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, trong nháy mắt trời đã sáng.
- Nhiếp huynh, chúng ta xuất phát lúc nào?
Trời vừa mới sáng Diệp Đào đã đi tới y quán, xem bộ dạng của hắn giống như đêm qua không ngủ.
- Thọ yến bắt đầu lúc nào? Hiện tại còn quá sớm ah.
Thọ yến tiến hành vào buổi tối, Nguyên Dương Đế Quân ưa thích thanh tĩnh, buổi tối không muốn đãi khách cho nên tổ chức vào buổi trưa, dù vậy hiện tại đi qua cũng quá sớm.
- Không còn sớm, Đế Quân thọ yến, vài vạn năm mới cử hành một lần, đi sớm một chút tỏ vẻ tôn trọng, bằng không sẽ thất lễ.
Diệp Đào vội nói.
- Vậy được rồi, ta chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ đi!
Tâấy thằng này vẻ mặt kích động như thế, Nhiếp Vân cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải đổi quần áo khác đi ra khỏi y quán.
Bên ngoài sớm có chuẩn bị xe ngựa, hai người ngồi lên xe sau đó đi tới phủ đệ của Nguyên Dương Đế Quân.
- Nguyên Dương Đế Quân ưa thích thanh tĩnh, lúc trước Phổ Thiên Đại Đế ban cho hắn tòa nhà gần hoàng cung, hắn không có đi nơi đó mà là lựa chọn một tòa nhà gần núi làm ruộng tưới nước, khoảng cách hoàng cung rất xa!
- Từ nơi này đi xe ngựa tới ít nhất cần mất một canh giờ.
Diệp Đào nói.
- Ân!
Thành Vân Châu vô cùng bao la, ngồi xe ngựa đi một giờ cũng không phải gần.
- Lần này tham gia thọ yến có ai?
Nhiếp Vân hỏi.
- Thọ yến của Nguyên Dương Đế Quân thanh thế rất lớn, trên thực tế cũng không có phát nhiều thiệp mời, nghe nói chưa đủ năm mươi.
- Chín đế tám vương mười hai phủ công tước khẳng định sẽ có người trình diện, còn lại trừ ngươi, ta cũng không biết còn có ai khác.
- Người có thể nhận thiệp mời không có ai không phải thế hiện uy danh hiển hách, hoặc là gia tộc rất lợi hại, người bình thường rất khó có cơ hội!
Nói đến đây ánh mắt Diệp Đào lộ ra vẻ hâm mộ:
- Nhiếp huynh có thể nhận được thiệp mời, đủ để nói rõ y thuật của ngươi cao thâm kinh động Đế Quân.
- Y thuật...
Nhiếp Vân cũng không nhiều lời.
Thần giới bao la khôn cùng, y thuật cường nhân quá nhiều, nếu như không phải vị Duẫn Duyên huynh, thiệp mời của Nguyên Dương Đế Quân không nhất định tới lượt mình.
- Ta đoán Duẫn Duyên huynh muốn mượn cơ hội này khai hỏa danh khí của ta.
Đột nhiên trong nội tâm có suy nghĩ như thế.
Duẫn Duyên huynh vô duyên vô cớ muốn một trương thiếp mời cho mình, chỉ sợ là muốn giúp Nhiếp Vân y quán khai đánh ra danh khí của bản thân, chắc chắn là như thế.
Trước kia trị liệu nghi nan tạp chứng chỉ truyền bá trong phạm vi nhỏ, sau khi nhận được thiếp mời của Nguyên Dương Đế Quân cho nên nói rõ hắn lọt vào mắt của cường giả Đế Quân, một ít bọn đạo chích không dám dễ dàng làm bậy.
- Ah, đúng rồi, ta nghe nói hai vị y thuật cao minh nhất của thành Vân Châu chính là Mạc Cao đại sư và Hoằng Nghiệp đại sư cũng nhận được thiệp mời.
Diệp Đào tiếp tục nói.
Nhiếp Vân gật đầu.
Mạc Cao đại sư, Hoằng Nghiệp đại sư, trước khi tới thành Vân Châu hắn có nghe nói qua, hai người này đều có danh tiếng lớn trong y đạo, thành danh nhiều năm, có thể nhận được thư mời cũng không kỳ lạ.
Hai người đi tương đối sớm cho nên trên đường không có quá nhiều người, một đường thông suốt, đi chừng một canh giờ thì xe ngựa dừng lại.
- Phía trước chính là phủ đệ Nguyên Dương Đế Quân, vì tôn trọng, chúng ta nên xuống xe đi bộ, trực tiếp cưỡi xe ngựa đi qua là thất lễ.
Vén rèm xe nhìn sang, Diệp Đào đi xuống trước.
Nơi này cách phủ đệ Nguyên Dương Đế Quân không gần, nhưng vì tôn trọng cho nên phải đi bộ.
Nhiếp Vân cũng không nhiều lời, hắn xuống xe ngựa theo.
Tuy đây không phải lần đầu tiên hắn gặp cường giả Đại Đế nhưng đối phương tôn trọng hắn nên xuất thiếp mời, hắn cũng phải tôn trọng đối phương.
Dọc theo con đường đi thẳng về phía trước, đi bộ không lâu đã nhìn thấy một phủ đệ to lớn xuất hiện trước mặt, cổng chính có màu đỏ rực nhưng có một đám người đang đứng, bọn họ yên lặng chờ đợi và không có lộ ra vẻ không kiên nhẫn hay chán ghét nào.
- Xem ra chúng ta tới chậm, đã tới nhiều người như vậy...
Nhìn thấy những người này, Diệp Đào nói thầm, Nhiếp Vân cũng giật mình.
Vốn cho rằng hai người tới sớm, hiện tại xem ra đã xem như muộn, trước phủ đệ cao lớn đã có mấy trăm người.
Thiếp mời danh ngạch có hạn nhưng không ít người có thiếp mời mang theo vãn bối tới, lúc này cảnh tượng cũng không nhỏ.
Còn chưa đi tới trước, một tiếng nói vang lên, ngay sau đó có bóng người xuất hiện trước mặt.
- Thì ra là Trác huynh!
Nhìn thấy người này, Nhiếp Vân tươi cười ôm quyền.
Người tới chính là Trác Dương, tiểu thiếu gia Trác quốc công phủ, lúc trước vừa tới thành Vân Châu đã kéo hắn đi Thúy Ngọc Các.
- Ta nghe nói Nhiếp huynh đạt được thiếp mời Nguyên Dương Đế Quân tự mình mời, ta tìm kiếm nãy giờ nhưng không ngờ các ngươi tới muộn.
Trác Dương vẫn tươi cười quen thuộc, hắn vui vẻ nhìn sang Nhiếp Vân:
- Vẫn là Nhiếp huynh lợi hại, ta theo lão gia tử trong nhà tới đây, ngươi mới đi đến thành Vân Châu hơn tháng đã có thể nhận được thiếp mời, thật sự làm người ta lau mắt mà nhìn.