Vô Tận Đan Điền

Chương 3160: Vấn Tâm Thạch (2)



- Đây là vật gì?

- Không biết, nhìn giống như tảng đá chưa được luyện chế...

- Tảng đá?

- Tảng đá bình thường không có khả năng mang ra làm lễ vật, chẳng lẽ lại có huyền cơ sao?

Nhìn thấy đồ vật trong tay của hắn, tất cả mọi người sững sờ tại chỗ, lúc này không rõ tảng đá của hắn là gì.

Bọn họ không nhận ra tảng đá của Diệp Tân.

Người có thể lưu lại nơi đây đều là tuấn kiệt, thân là đệ tử gia tộc, kiến thức rộng rãi, đã gặp qua đủ loại bảo vật không ít, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy tảng đá này và gọi tên của nó.

- Xin hỏi đây là cái gì?

Người phụ trách đăng ký hỏi.

Xem ra ngay cả hắn cũng không biết tảng đá kia là gì.

- Đây là một viên Vấn Tâm Thạch!

- Ta đã hao phí cái giá thật lớn mới đạt được từ một tiểu thế giới hỗn độn, cho dù tổn thương nặng cỡ nào, chỉ cần tâm niệm đầy đủ kiên định, lợi dụng viên Vấn Tâm Thạch này có thể bảo trì một chút chân linh bất diệt, có thể duy trì thời gian hơn một ngàn năm!

Thấy mọi người đều không nhận ra, Diệp Tân mỉm cười, trên mặt đầy ngạo khí lên tiếng.

Chuowng 2217: Ngươi có lễ vật?

- Vấn Tâm Thạch?

- Lần đầu tiên nghe nói qua!

- Bảo trì chân linh bất diệt, duy trì hơn một ngàn năm... Thực là đồ tốt!

- Tuy không trân quý bằng Thất Nhật Hồi Hồn Đan nhưng không chênh lệch quá nhiều.

- Đúng vậy!

Nghe được Diệp Tân giải thích, tất cả mọi người sững sờ, ngay sau đó thần thái biến thành kinh hãi.

Nếu như thứ này thật sự giống như hắn nói, có được công hiệu như vậy thì công năng đủ lớn.

- Không chỉ như thế, Vấn Tâm Thạch này có thể dùng khảo vấn nội tâm người khác, luyện chế trở thành pháp bảo tra tấn và moi tin tức, ai có thể ngăn cản?

Diệp Tân nói tiếp.

- Khảo vấn nội tâm?

- Loại vật phẩm đặc thù này, muốn luyện chế trở thành pháp bảo cũng không dễ dàng gì, chức năng này cũng chỉ phỏng đoán!

- Chức năng này quá gân gà, thực lực đầy đủ, trực tiếp sưu hồn là được, căn bản không dùng được thứ này!

- Đúng thế...

Diệp Tân nói công năng thứ hai tuy mới lạ nhưng không làm người ta ngạc nhiên.

Tu vi đạt tới cảnh giới nhất định có thể sưu hồn, tra tấn tìm trí nhớ, muốn người khác nói ra lời thật, chí ít có mấy trăm loại phương pháp, lại lãng phí nó luyện thành pháp bảo chính là đại tài tiểu dụng.

- Có thể bảo trì chân linh bất diệt, duy trì ngàn năm, chỉ công năng này đã đủ đưa vào hậu điện.

Người phụ trách đăng ký nhìn Vấn Tâm Thạch sau đó gật gật đầu, lại sai người đưa vào hậu viện.

- Tiến vào hậu điện?

- Lợi hại, xem ra Diệp Tân ngồi vững vị trí người thừa kế Diệp phủ rồi!

- Cho dù Diệp Huyền lão gia hỏa kia chết, có lễ vật đưa vào hậu điện, các công tước khác không ai dám xem nhẹ.

- Xem ra Diệp gia được hắn dẫn dắt sẽ phát triển cao hơn.

Những người khác cũng đều lộ ra vẻ hâm mộ.

Bảo vật có thể đi vào hậu điện, đã nói lên nó lọt vào mắt Nguyên Dương Đại Đế, trèo lên tầng quan hệ này, cho dù về sau không thuận buồm xuôi gió mới là kỳ lạ.

- Làm sao bây giờ?

Mọi người cảm khái, Diệp Đào hoảng hốt sắc mặt tái nhợt.

Khó trách đối phương dám đánh cược với mình, thì ra sớm có dự mưu, đã sớm đoán ra bảo vật của bản thân có thể đi vào hậu điện.

Bởi như vậy, đối phương đã đứng ở thế bất bại.

- Diệp Đào, như thế nào? Bảo vật của ngươi thì sao? Nhanh mang ra đi, ta đã tiến vào hậu điện, chờ ngươi quỳ xuống đập đầu đấy.

Ha ha...

Thấy Vấn Tâm Thạch bị đưa đi, Diệp Tân đi vài bước tới trước mặt Diệp Đào bất âm bất dương, trong giọng nói nói mang theo đắc ý khó nói thành lời.

- Ta...

Diệp Đào xiết chặc nắm đấm, muốn tức giận nhưng không có biện pháp.

- Xảy ra chuyện gì? Quỳ xuống dập đầu? Có ý tứ gì?

Đúng lúc này có giọng nói vang lên.

Giọng nói rất lớn và làm mọi người nghe được rõ ràng, lúc này mọi người khó hiểu nhìn sang.

Trước kia Diệp Tân, Diệp Đào đánh cuộc xem như lén ước định, lời nói không lớn nhưng chỉ có đám người Nhiếp Vân, Phùng Miểu nghe, hiện tại có người hô lớn, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người nhìn sang.

Nhiếp Vân cau mày, lúc này nhìn sang nơi khác, người nói chuyện là người quen biết cũ, Thạch Mặc.

Vừa rồi gia hỏa này giúp Đa Ba vương tử xác nhận Thất Nhật Hồi Hồn Đan nhưng không rời đi, hiện tại hắn hô lớn lên, xem ra hắn sớm biết hai người có ước định nên cố ý lớn tiếng làm người khác chú ý.

- Không có gì, ta và Diệp Đào đánh cược với nhau thôi, chúng ta đánh cược lễ vật của ai vào hậu điện... Thua phải quỳ xuống dập đầu ba cái với người thắng, vừa rồi Diệp Đào đã đáp ứng, có phải hay không?

Như giải thích câu hỏi của Thạch Mặc, lại giống như cố ý khoe khoang, Diệp Tân cười cười sau đó lớn tiếng nói ra.

Lần này hắn nói chuyện rất lớn, toàn bộ những người tặng lễ đều nghe được và nhìn sang Diệp Đào.

- Đáng giận!

Lần này tương đương bức Diệp Đào lên mũi đao, không thừa nhận cũng không được.

- Như thế nào? Diệp Đào, đổ ước cũng đã định ra, có cái gì không thừa nhận, mọi người đều là người quen, chẳng có gì phải xấu hổ cả.

Nhìn thấy sắc mặt của hắn, Diệp Tân tiếp tục cười nói.

- Nếu có đổ ước thú vị như thế, ta làm công chứng cho các ngươi.

Thạch Mặc cũng cười sau đó tiến lên, nói:

- Ta là một trong những người phụ trách Hạo Thiên lâu phân bộ thành Vân Châu, có ta làm chứng, mọi người không có ý kiến gì chứ.

- Lễ vật của Diệp Tân đã được đưa vào hậu viện, lúc này nói cái gì nữa, quá bất công.

Những người khác cũng không phải người ngu, từ thái độ của hai người cũng nhìn ra chuyện ẩn trong đó, Trác Dương khẽ nói.

Nếu đã nói đánh cược, hiện tại lễ vật của Diệp Tân đã đưa vào hậu điện, đã đứng ở thế bất bại mới tìm công chứng viên, có phải quá phận hay không?

- Đổ ước vừa rồi cũng không phải ta uy hiếp hắn đáp ứng, Diệp Đào đã đáp ứng đổ ước thì phải thực hiện, đường đường đệ tử Diệp gia sẽ không quỵt nợ đổ ước ah.

Diệp Tân khẽ nói.

- Đương nhiên sẽ không! Nếu như lễ vật của Diệp Đào cũng được đưa vào hậu điện, hai người cũng không thể ngang tay nha.

Nhìn thấy bộ dạng của đối phương không náo lớn là không bỏ qua, Nhiếp Vân tiến lên phía trước và nói.

- Chuyện này đơn giản, lễ vật chỉ cần đưa đến hậu điện, Đế Quân đại nhân nhất định sẽ tự mình xem qua, cũng sẽ có thứ tự bài danh cao thấp, khi đó người có bài danh cao sẽ thắng.

Thạch Mặc nói xen vào.

- Thạch huynh nói không sai, chúng ta đánh cược như thế, ngươi mau mau mang lễ vật ra.

Diệp Tân nhìn chằm chằm Diệp Đào, lúc này không ngừng thúc ép.