Vô Tận Đan Điền

Chương 3162: Lễ vật của Nhiếp Vân (1)



Nếu như không phải vị thiếu niên này ra tay, hắn đã chết tại Hoang Nguyên Cổ thành rồi, cho dù lần này thật không chuẩn bị tốt thì cũng trách bản thân hắn không tự lượng sức mình.

- Như thế nào?

Thời điểm hộ vệ muốn bắt lấy Diệp Đào, một giọng nói trầm thấp không mất uy nghiêm vang lên.

- Kiếp Ma đại nhân!

Nghe nói như thế, tất cả mọi người dừng lại, người phụ trách đăng ký thái độ cung kính.

Người tới chính là Kiếp Ma lão nhân, hắn chính là quản gia đánh Diệp lão gia tử trọng thương bên ngoài cửa phủ đệ.

- Đi tới nơi này đều là khách quý, ồn ào còn ra thể thống gì?

Kiếp Ma lão nhân cau mày, trên người hắn mang theo uy áp vô hình.

- Bẩm đại nhân, vị Diệp Đào thiếu gia này công nhiên khiêu khích uy nghiêm phủ Đế Quân, hắn tặng lễ vật cho Đế Quân đại nhân là một trang giấy lộn.

Người phụ trách đăng ký vội vàng giải thích.

- Giấy lộn?

Kiếp Ma lão nhân sững sờ một lúc.

- Có phải giấy lộn hay không, xem qua mới biết được, tiền bối không ngại xem xong lại định đoạt.

Nhiếp Vân tươi cười đi tới.

- Thì ra là Nhiếp Vân đại nhân!

Nhìn thấy hắn, Kiếp Ma lão nhân cười cười, quay đầu nhìn sang người đăng ký.

- Cầm trang giấy tới đây!

- Vâng!

Người phụ trách đăng ký nhìn sang Nhiếp Vân, ánh mắt mang theo nghi hoặc nồng đậm.

Kiếp Ma lão nhân là siêu cấp nhân vật đỉnh phong trong Hoàng cảnh viên mãn, năm đó phong vân một cõi trong Thần giới, là người có thể hô phong hoán vũ, về sau bị Đế Quân thu phục và làm quản gia nhiều năm, nhìn hắn cả người lẫn vật vô hại nhưng dã tính trong người vẫn còn, người không đáng để hắn bội phục chân chính sẽ không gọi ra hai chữ đại nhân.

Gia hỏa trước mắt còn trẻ như thế, thực lực lại chỉ có Vương cảnh viên mãn thì có tư cách gì được gọi là đại nhân?

Trong nội tâm kỳ quái, hắn cũng không dừng lại, liền tranh thủ cầm trang giấy của Diệp Đào đưa qua.

Kiếp Ma lão nhân nghi hoặc liếc mắt nhìn, hắn mở trang gâấy ra nhìn, chỉ liếc mắt nhìn đồng tử co rút lại.

- Lễ vật này vô cùng trân quý, lập tức đưa đến hậu điện... Không, ta tự mình đưa qua!

Kiếp Ma lão nhân cũng không nhiều lời, hắn lập tức đi vào hậu viện.

- Mang đến hậu điện?

- Lễ vật một trang giấy mang đến hậu điện? Còn muốn đích thân đưa qua? Ta không nhìn lầm chứ?

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Chẳng lẽ trang giấy viết ra bí mật gì?

Vốn nhìn mọi người hả hê, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả đều ngây ngốc.

Ngay cả Diệp Đào cũng sững sờ tại chỗ.

Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ trang giấy này ẩn chứa huyền cơ khác?

Có thể làm cho Kiếp Ma lão nhân trầm ổn hoảng sợ biến sắc, rốt cuộc viết cái gì?

Trong nội tâm nghi hoặc, Diệp Đào quay người nhìn sang thiếu niên bên cạnh.

- Trang giấy này...

Diệp Đào không nhịn được hỏi.

- Ha ha! Chuyện trang giấy về sau lại nói...

Nhiếp Vân lộ ra nụ cười nhàn nhạt, quay đầu nhìn sang Diệp Tân bên cạnh và nói:

- Lễ vật của Diệp Đào cũng tiến vào hậu điện, có phải đổ ước phải chờ tới khi Đế Quân bình luận sắp xếp thứ tự không?

Hừ!

Hiển nhiên Diệp Tân không nghĩ tới lại xuất hiện biến cố như thế, đắc ý trên mặt biến thành lạnh như băng.

- Cứ chờ Đế Quân bình luận xong lại nói sau, ta không tin trang giấy của ngươi ghi tin tức có thể theo kịp Vấn Tâm Thạch!

Cắn răng một cái Diệp Tân lên tiếng.

Trang giấy của đối phương bình thường tới cực điểm, thứ có giá trị duy nhất chính là tin tức trên trang giấy, một tin tức có thể đáng bao nhiêu tiền? Hắn không tin còn trân quý hơn Vấn Tâm Thạch của hắn.

- Vậy được rồi, ta sợ tới lúc đó ngươi không thừa nhận mà thôi.

Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, hắn không nói nữa.

Hiện tại thành bại chưa phân, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, cứ chờ Đế Quân bình luận thứ tự, khi đó hai người này sẽ phải trả cái giá thật lớn.

- Lễ vật của Diệp Đào có thể đưa vào hậu điện đã làm ta cảm thấy ngoài ý muốn, không biết vị Nhiếp Vân đại nhân được trao thiếp mời có lễ vật là cái gì?

Thạch Mặc khẽ nói.

Gia hỏa này có quan hệ mật thiết với Diệp Tân, thấy Diệp Tân ăn đau khổ cho nên phản kích.

Vừa nghe nói như thế những người chung quanh đều im lặng nhìn sang.

Đối với việc thiếu niên nhận được thiếp mời của Nguyên Dương Đế Quân đã làm bọn họ cảm thấy kỳ quái không nhỏ, kết quả sau khi gặp được phát hiện hắn thập phần bình thường, tu vi cũng không có gì đặc biệt!

Vào lúc này nghe nói như thế, bọn họ muốn xem gia hỏa như thế có thể xuất ra bảo bối gì.

- Ta? Ta chỉ là người nghèo mà thôi, không giống đại gia tộc các ngươi hô phong hoán vũ, không có bảo bối gì!

Nghe thấy hắn khiêu khích, Nhiếp Vân từ chối cho ý kiến, hắn tươi cười, lúc này lật cổ tay và một bầu rượu xuất hiện.

- Đây là lễ vật của ta!

Vì cái gì Nguyên Dương Đế Quân lại đưa thiệp mời cho hắn, hắn đến bây giờ vẫn không rõ, cũng không nghĩ ra cái gì, trước kia hắn muốn tặng bầu rượu cho nên hiện tại cũng không thay đổi.

Lại nói hiện tại muốn sửa đổi thì hắn cũng không lấy ra được bảo bối gì.

- Bầu rượu?

- Không phải pháp bảo sao?

- Rượu? Đừng nói giỡn, Diệp Đào vừa rồi tặng trang giấy không phải vẫn đưa tới hậu viện sao? Kết quả như thế nào?

- Tuy nhìn là bầu rượu nhưng bên trong khẳng định không phải, gây chuyện không tốt có khả năng là linh dịch hồi sinh đấy!

- Ta cũng cho rằng như vậy...

Nhìn thấy hắn tặng một bầu rượu, mọi người lúc này đều sững sờ, lập tức nhỏ giọng nói thầm.

Ách!

Nghe đám người nói chuyện với nhau, Nhiếp Vân nháy vài cái sau đó dở khóc dở cười.

Hắn tặng một bầu rượu, bây giờ trong mắt của người khác chính là linh dịch trân quý nào đó.

Người phụ trách đăng ký cũng nghi hoặc nhìn sang, có chuyện của Diệp Đào lúc trước nên hắn không dám lỗ mảng, lúc này mở nắp bầu rượu ra xem bên trong là gì.

Nắp bình mở ra liền có mùi rượu xông ra ngoài.

- Rượu... Thật sự là rượu!

- Mùi rượu thật nồng đậm, rượu này không sai... Cho dù không tệ nhưng mà...

- Gia hỏa này tặng Đế Quân một bầu rượu? Việc này...

- Vừa rồi tặng trang giấy, lần này là bầu rượu... Đây là mừng thọ Đế Quân đúng không?

Tuy thời gian mở nắp không dài nhưng mùi rượu xông vào mũi, đám người chung quanh ngửi thấy liền cảm thấy khó hiểu, lúc này đưa mắt nhìn nhau.

Nếu trước kia có chuyện trang giấy, bọn họ khẳng định đã sớm nghi vấn và cười nhạo, lại có chuyện trang giấy cho nên không kẻ nào nói chuyện.

Bởi vì thiếu niên này có khẩu vị quá nặng.

Tặng một bầu rượu cho Đế Quân nhưng không sợ hãi, bộ dạng vẫn bình thản như vậy chứng tỏ rượu này phi phàm.

Mọi người được bổ não.