Sắc mặt Đa Ba vương tử nhăn nhó, lúc này toàn thân sinh ra lửa giận.
Nếu như nói trước kia hắn còn hoài nghi, nhìn thấy ngọc bài ghi chép tất cả thì hắn hiểu rõ.
- Khó trách có thể được Nguyên Dương Đế Quân coi trọng như vậy... Có lẽ ta đã sớm đoán được.
Nguyên Dương Đế Quân là người nổi danh cũng thân cận với ai, mặc dù hắn được xưng người có thể kế thừa đại vị nhất lâu như nhưng chưa bao giờ được chào đón qua.
Chính bởi vì như thế hắn mới muốn nổi tiếng trong thọ yến, làm cho đối phương coi trọng chính mình, nói vài câu hữu ích trước mặt Phổ Thiên Đại Đế, vị trí của mình càng vững chắc...
Bản thân mình hao hết vô số tâm huyết, Nguyên Dương Đế Quân đều không lĩnh tình, ngược lại để bụng một tên tiểu tử không biết tới từ nơi nào... Hắn vốn cho rằng Nguyên Dương Đế Quân vừa ý y thuật của tiểu tử kia nhưng hiện tại mới biết rõ... Đế Quân khẳng định đã sớm biết rõ hắn là hoàng tử thất lạc của Phổ Thiên Đại Đế!
Bằng không thái độ của Đế Quân giải thích thế nào?
Trước kia cảm thấy kỳ quái vì sao Nguyên Dương Đế Quân lại tốn hoa tâm huyết vì một tên tiểu tử không quan hệ thuyết thống được tiến vào trong Vạn Giới Động Thiên, hiện tại hắn hiểu ra.
Hàm cắn răng ken két, trong mắt Đa Ba vương tử mang theo âm độc.
- Nếu gia hỏa này là hoàng tử thất lạc của bệ hạ, hắn phải tiến vào hoàng cung mới đúng, tại sao mở y quán ở bên ngoài?
Một tên thuộc hạ Hoàng cảnh viên mãn sau lưng nghi ngờ lên tiếng.
Nếu gia hỏa này thật sự là hoàng tử, Nguyên Dương Đế Quân cũng biết sẽ khẳng định đưa tới trước mặt Phổ Thiên Đại Đế, tại sao để hắn mở y quán bên ngoài mà không trở lại hoàng cung?
- Xuất hiện loại tình huống này chỉ có một khả năng, đó chính là... Bệ hạ còn không biết hắn tồn tại!
Đa Ba vương tử âm u nói.
- Không biết?
Một đám thuộc hạ đều sững sờ.
Phổ Thiên Đại Đế vì đứa nhi tử này trả cái giá to lớn, thân là con dân Phổ Thiên hoàng triều không ai không biết.
Tốn hao tâm huyết tìm kiếm nhi tử, hiện tại hoàng tử xuất hiện vì sao không biết?
- Phổ Thiên Đại Đế đang ở Minh Ưu Sơn, đây là tuyệt mật của cả hoàng triều, trong hoàng triều biết tin tức này không hơn hai mươi người, mà ta chính là một cái trong số đó!
Đa Ba vương tử hừ lạnh nói một câu.
- Minh Ưu Sơn?
Minh Ưu Sơn là danh thắng trong Phổ Thiên hoàng triều, rất nhiều người trong bọn họ đã đi qua, không có gì đặc thù, cho dù bệ hạ đi vào trong cũng không tính là cơ mật, vì sao ít người biết rõ như thế?
- Không sai, ta cũng không biết nguyên nhân cụ thể, chỉ biết tiến vào Minh Ưu Sơn, bệ hạ không thích người khác quấy rầy, hắn cũng đóng tất cả phương thức liên lạc.
- Bởi vì chỉ cần đi vào Mưu Ưu Sơn, không ai có thể liên lạc với hắn.
- Cho nên... Ta đoán bệ hạ còn không biết chuyện đứa con của mình!
Mà này Nhiếp Vân, cũng muốn chứng minh thoáng một phát chính mình, lúc này mới chưa đi đến nhập hoàng cung, ý định một mình lưu lạc thoáng một phát, làm ra một ít thành tựu, làm cho bệ hạ trở lại đối với hắn lau mắt mà nhìn!
Đa Ba vương tử biết tin tức và nói phán đoán của mình.
- Chuyện này, từ khi bệ hạ không có tham gia thọ yến của Nguyên Dương Đế Quân đã nhìn ra mánh khóe.
- Căn cứ bệ hạ tín nhiệm Nguyên Dương Đế Quân, nhất định sẽ xuất hiện trên yến hội, ít nhất cũng phải gặp mặt mười hai công tước, tám vương một lần, từ khi thọ yến kết thúc cũng không có xuất hiện, chỉ có một khả năng... Hắn không tới.
Thọ yến Nguyên Dương Đế Quân cũng không có tới, nói rõ cái gì... Bệ hạ có việc tại bên ngoài!
- Thì ra là thế!
Mọi người đồng thời hiểu ra, gật gật đầu.
Như vậy có câu trả lời thuyết phục.
- Bệ hạ còn không biết hoàng tử này đã đi tới hoàng thành, cho nên... Chúng ta còn có cơ hội, một khi cho hắn biết rõ, chỉ có con đường chết.
Ánh mắt Đa Ba vương tử lập loè, sát cơ tỏ khắp.
Một khi bệ hạ biết có hoàng tử này, nhất định sẽ giao vương triều cho hắn, hắn cũng trở thành người thừa kế đầu tiên, cái gì Lưu Mộc vương tử, Nhữ Hạ vương tử đều biến thành trò cười!
Gây chuyện không tốt còn có thể biến thành chướng ngại và bị thanh trừng.
Hiện... Hiện tại bệ hạ không biết, bọn họ còn có cơ hội!
- Cơ hội... Ý vương tử là...
Một khi mất đi cơ hội ban đầu đã lộ ra ý hoảng sợ.
Chuyện này không phải chuyện đùa, mặc kệ có thành công hay không, một khi để bệ hạ biết rõ, bọn họ chỉ có một con đường... Đó chính là chết.
Hơn nữa còn là chết không chỗ chôn.
Cường giả Đế cấp lửa giận không phải bọn họ có thể thừa nhận.
- Không sai!
- Miễn hắn còn sống, chúng ta chỉ có một con đường chết, sớm muộn gì cũng bị giết chết, ngồi chờ chết còn không bằng buông tay đánh cược một lần.
- Đã đi lên con đường tranh ngôi vị thì không có đường lui, so với lui về phía sau bị giết, còn không bằng dũng cảm xông tới trước!
- Tờ đó có lẽ có thể tìm được con đường vinh quang.
- nhưng mà... Nguyên Dương Đế Quân đã biết rõ hắn tồn tại, nếu gặp chuyện không may, bệ hạ tất nhiên sẽ biết được, sau đó tìm người điều tra, thậm chí... Sẽ thi triển biện pháp hồi tưởng thời gian... Đến lúc đó nhất định có thể tra lên đầu chúng ta, như vậy thì thảm...
Lúc này cả đám im lặng.
Cường giả Đại Đế chính là tồn tại đỉnh phong của Thần giới, cho dù ra tay sạch sẽ không có lưu lại chút dấu vết nào, cường giả Đế cấp hoàn toàn có thể thi triển năng lực hồi tưởng thời gian, chỉ cần tra xét thời gian lùi về là có thể tìm ra mọi chuyện.
Một khi tra được, tìm được hung thủ lại vô cùng đơn giản!
Thời điểm đó ngươi thành công lên ngôi hoàng đế thì sao? Phổ Thiên Đại Đế giận dữ, đừng nói một hoàng đế khôi lỗi, cho dù tám vương tới cũng máu chảy thành sông!
- Ta biết rồi, cho nên, cho dù muốn động thủ cũng không phải là chúng ta động thủ.
Đa Ba vương tử cũng ý thức được điểm ấy, xoa xoa mi tâm:
- Tốt nhất có thể dụ dỗ Lưu Mộc, Nhữ Hạ ra tay.
- Hoặc là chờ cơ hội.
- Cơ hội tiến vào Vạn Giới Động Thiên!
- Tiến vào chỗ đó, cường giả Đại Đế không có biện pháp tra xét, động thủ tại đó sẽ không có ai phát hiện.
- Tiến vào Vạn Giới Động Thiên... Không sai, đây là cơ hội không tệ.
Vạn Giới Động Thiên nguy cơ trùng trùng, đến lúc đó chỉ cần chém giết và ném hắn vào vết nứt không gian, cho dù bệ hạ về sau tìm được thi thể cũng không thể làm gì.