- Chỉ cần ngươi có thể thành công, ta tự nhiên sẽ buông tha người nhà ngươi... Không thành công, rất đơn giản, trên đường hoàng tuyền các ngươi có thể làm bạn với nhau, không đến mức cô đơn!
Đa Ba vương tử lạnh lùng cười cười.
- Ngươi...
Hồng Nguyên trưởng lão nói không ra lời.
- Tốt, mấy người các ngươi bố trí phong ấn lên người hắn, khi cần thiết... Có thể trực tiếp tự bạo.
Đa Ba vương tử không để ý tới hắn có dám hay không, lập tức bàn giao một câu.
Với hắn mà nói, Hồng Nguyên trưởng lão chỉ là công cụ mà thôi, hắn cam tâm tình nguyện ra tay cũng bỏ đi, không tình nguyện cứ tự bạo là được.
Tự bạo thần hồn câu diệt, thứ nhất, cũng không tra lên đầu hắn, thứ hai, tốc độ nhanh, uy lực mạnh, cũng làm Nhiếp Vân không được cứu giúp.
- Đáng giận... Đa Ba vương tử, ngươi chết không yên lành...
Hồng Nguyên trưởng lão làm sao không biết hắn nghĩ cái gì, sắc mặt trắng bệch tức giận gào to.
Trên người của hắn trúng phong ấn của đối phương, dù muốn phản kháng cũng đã không kịp.
- Điện hạ, đưa gia hỏa này vào Nhiếp Vân y quán tự bạo?
Khống chế Hồng Nguyên trưởng lão sau đó một tên thuộc hạ lên tiếng.
- Không vội, đừng vội ng thủ, lão gia hỏa này tới tìm ta tuy rất bí mật nhưng Đại Đế muốn dò xét khẳng định cũng có thể tra được... Như vậy, ngươi ngụy trang thành bộ dạng của hắn phân biệt đi tìm Nhữ Hạ vương tử và Lưu Mộc vương tử... Thuận tiện nói chuyện Nhiếp Vân là hoàng tử cho bọn họ biết, bọn họ sẽ có hành động.
- Nếu bọn chúng hành động cũng thôi, không có hành động... Chúng ta sẽ chế tạo hành động.
Lần này hắn chẳng những giá họa Hồng Hà môn, còn giá họa hai vương tử khác, một khi Nhiếp Vân chết thật... Sẽ thấy còn đối thủ cạnh tranh với hắn.
- Ý kiến hay! Điện hạ lợi hại!
- Tốt một chiêu một hòn đá ném hai con chim... Không, là một hòn đá ném nhiều chim.
- Hắc hắc, cho dù giết Nhiếp Vân này, sau đó bệ hạ điều tra ra cũng không thể điều tra lên đầu chúng ta.
Nghe được kế hoạch của Đa Ba vương tử, tất cả cấp dưới đều hưng phấn đỏ mắt.
Như vậy chẳng những tiêu diệt chướng ngại lớn nhất là Nhiếp Vân, còn có thể hãm hại Lưu Mộc và Nhữ Hạ hai vị vương tử, một hòn đá ném nhiều con chim.
- Dựa theo lời ta mà làm, hiện tại chuẩn bị động thủ đi!
Đa Ba vương tử cười nhạt một tiếng, lúc hắn muốn nói chuyện, đột nhiên bàn tay của hắn chấn động và cầm ngọc bài trong tay.
Hắn nhìn tin tức bên trong, sắc mặt trầm xuống.
- Không ngờ Nhữ Hại lại đi tới Nhiếp Vân y quán...
- Đi y quán? Xem ra hắn cũng muốn làm tốt quan hệ với Nhiếp Vân, hắn lại không biết gia hỏa này chính là hoàng tử Phổ Thiên Đại Đế thất lạc nhiều năm, không biết hắn có muốn giết đối phương hay không?
Đa Ba vương tử cười lạnh, nụ cười mang theo âm trầm.
CẠnh tranh với hắn, mặc kệ Nhữ Hạ vẫn là Lưu Mộc còn có một tia hi vọng, tranh giành với hoàng tử Phổ Thiên Đại Đế sẽ không có hi vọng gì, cái gì nhẹ cái gì nặng, có ngốc cũng có thể hiểu ra.
- Điện hạ, Nhữ Hạ vương tử đã đi y quán, ta vừa vặn có một biện pháp, không biết có nên nói hay không.
Một thủ hạ đi tới và cười nói.
- Nói nghe một chút?
- Nhữ Hạ vương tử cạnh tranh với điện hạ, bên cạnh hắn sớm có nội ứng của chúng ta, bên người của chúng ta cũng có người của hắn... Người kia là ai, chúng ta sớm biết rõ, sở dĩ không có động thủ là vì còn hữu dụng... Chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng thời điểm Nhữ Hạ vương tử tiến vào y quán lại truyền tin tức này cho nội ứng, lại để hắn mang tin tức truyền cho Nhữ Hạ vương tử, đến lúc đó... Hắc hắc, nếu như hắn không nhịn được trước mặt Nhiếp Vân và lộ ra chân ngựa, sau đó hai bên sống mái với nhau, chúng ta vừa vặn ngư nhân được lợi!
Vẻ mặt tên thuộc hạ này đầy gian nịnh.
- Thời điểm Nhữ Hạ đi y quán liền truyền tin cho hắn?
Đa Ba vương tử cúi đầu trầm tư, một lát sau hắn cười vui vẻ.
- Rất tốt, lập tức đi xử lý đi.
- Lúc truyền tin tức này, cái gọi là kết giao cũng biến thành ngụy trang, nếu hai người này đánh nhau, ta sẽ đi qua khuyên can... Thuận tiện làm người tốt trước mặt Nhiếp Vân.
- Ha ha!
- Không tệ, không sai!
- Ngươi nên chú ý cẩn thận truyền tin tức này ra ngoài, sau đó lúc nội ứng biết tin lại nói chuyện này ta tạm thời còn không biết!
- Yên tâm đi, chuyện này đơn giản, thám tử đưa mật tín là chúng ta, chỉ cần người này đưa tới trước mặt hắn, hắn sẽ chém giết thám tử chặn tin tức, như vậy sẽ làm ra tình cảnh điện hạ không biết gì.
Ánh mắt thuộc hạ thỏa mãn gật đầu.
- Vậy là được rồi, nhanh đi xử lý đi!
Đa Ba vương tử thoả mãn gật gật đầu.
Sở dĩ hắn có được địa vị hiện tại, hơn nữa có thể trổ hết tài năng trước hai vương tử cạnh tranh, bộ phận rất lớn là vì hắn có được thủ hạ tài năng.
Những người này đều là người hắn dùng cái giá lớn lung lạc, không riêng thực lực mạnh, mưu trí, thủ đoạn không ai yếu hơn hắn.
Có bọn họ trợ giúp cho nên hắn như cá gặp nước, có thể tùy tâm sở dục tại thành Vân Châu không cố kỵ.
- Nhiếp Vân... Trò hay sắp bắt đầu!
Khóe miệng cười lạnh, Đa Ba vương tử lúc này vui vẻ không nhỏ.
Nhiếp Vân y quán.
- Ca ca, ta cảm thấy Đa Ba vương tử không có hảo ý.
Nhìn bóng lưng Đa Ba vương tử rời đi, Nhiếp Đồng cau mày suy nghĩ, vẻ mặt chán ghét.
- Đa Ba vương tử làm người gian trá, khó đối phó!
Nhiếp Vân cảm khái một câu.
Ban đầu ở phủ đệ Nguyên Dương Đế Quân, mình vẽ mặt hắn ở trước mặt mọi người, làm hắn khó chịu nổi và không thể hạ đài, dựa theo tình huống bình thường gia hỏa này phải nghĩ biện pháp trả thù mới đúng, tại sao hắn có thể nén giận chạy tới đây “chiêu hiền đãi sĩ “, không thể không nói gia hỏa này đủ gian trá và trầm ổn.
Mặt ngoài nhìn không ra vấn đề nhưng trên thực tế lại đáng sợ nhất.
- Ân! Không riêng gia hỏa này không có hảo ý, ánh mắt người hầu của hắn vẫn bồi hồi lên người của ta, không biết nghĩ làm gì!
Nhớ lại chuyện vừa rồi, Nhiếp Đồng cau mày.
- Người hầu phía sau hắn?
Nhiếp Vân sững sờ sau đó không quan tâm.
- Có lẽ chỉ là một đám tôm tép nhãi nhép mà thôi, không cần để ý!
Từ khi hắn mượn nhờ nạp vật thế giới dung hợp giới vực đặc thù, hắn đã không lo trước lo sau và bó tay bó chân.
Có được thực lực tương đương Hoàng cảnh viên mãn, chỉ cần cường giả Đế cấp không ra tay, cho dù giết không nổi nhưng vẫn có năng lực bảo vệ tính mạng.