- Nhiếp huynh khách khí, ta cũng vô sự đi ngang qua đây cho nên tới thăm Nhiếp huynh.
Nhữ Hạ vương tử cười nói.
- Điện hạ khách khí!
Nhiếp Vân gật gật đầu.
- Ta biết rõ Nhiếp huynh là truyền nhân Thần Nông, y đạo không kém ai, tuy, y thuật cao cũng cần có dược liệu, ta vừa vặn sưu tầm không ít dược liệu hiếm có trên thị trường, nhìn thấy Nhiếp huynh cho nên vừa vặn mang tặng...
Nhữ Hạ vương tử vỗ tay một cái, sau lưng có người hầu mang nhẫn trữ vật tới.
Rất hiển nhiên, hắn cũng như Đa Ba vương tử, cũng ý định tới đây làm tốt quan hệ với Nhiếp Vân.
Đế Quân phủ, bọn họ cũng kiến thức được quan hệ giữa thiếu niên này với Đế Quân, có thể làm tốt quan hệ với hắn, chỉ cần Đế Quân nói một câu, chuyện làm hoàng dế cơ bản như ván đóng thuyền!
- Diện hạ quá khách khí, đã như thế từ chối thì bất kính...
Nhiếp Vân cũng không chối từ, Nhiếp Đồng tiếp nhận chiếc nhẫn, hai người cũng nói chuyện với nhau.
Trong khi nói chuyện với nhau, đột nhiên người hầu sau lưng Nhữ Hạ vương tử đi tới, hắn nói nhỏ bên tai hắn.
Nghe được câu này Nhữ Hạ vương tử biến sắc, vội vàng quay đầu nhìn sang, trong mắt mang theo không thể tin nổi.
Nhìn thấy bộ dạng và biểu lộ của hắn như thế, Nhiếp Vân biết chắc là Đa Ba vương tử bên kia có động tĩnh, đã truyền tin tức cho vị này, hiện tại bưng chén trà lên và cười nói:
- Nếu điện hạ có chuyện bận rộn, ta cũng không nóng nảy!
- Ách... Không có việc gì!
Nhữ Hạ vội vàng lắc đầu.
- Có chuyện gì không?
Vẻ mặt Nhiếp Vân cổ quái.
- Nhiếp huynh chờ một lát, ta có thuộc hạ gặp rắc rối, trước xử lý một lúc, sau đó lại ôn chuyện với Nhiếp huynh.
Nhữ Hạ vương tử đứng dậy, hắn lật tay giam cầm không gian, đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào thủ hạ trước mặt:
- Ngươi xác định tin tức không có vấn đề?
Lúc hắn vừa bố trí cấm chế cách âm, hiện tại hắn không chú ý nhiều như thế.
Bởi vì hắn biết được tin tức quá mức kinh người, mặc dù lòng dạ của hắn cũng không thừa nâận nổi.
- Bẩm điện hạ, tin tức chắc chắn mười phần, tin tức này là ta chặn được từ thám tử Đa Ba vương tử, có lẽ Đa Ba vương tử còn chưa biết.
Sắc mặt thuộc hạ ngưng trọng.
- Hoàng tử... Nhiếp Vân lại là hoàng tử bệ hạ tìm kiếm nhiều năm... Làm sao có thể?
Nhữ Hạ vương tử không quá tin tưởng.
- Nếu điện hạ không tin, nghĩ lại thái độ của Nguyên Dương Đế Quân là hiểu ngay, Đế Quân làm người cao ngạo, lúc nào tốt với người khác như thế? Hơn nữa người này chỉ là Vương cảnh viên mãn?
Thuộc hạ nói.
- Việc này...
Sắc mặt Nhữ Hạ vương tử xoắn xuýt, trong suy nghĩ không có khả năng nhưng ở sâu trong nội tâm lại tin tưởng, thời điểm hắn không biết thế nào, đột nhiên nhìn thấy Nhiếp Vân cách đó không xa mỉm cười đứng dậy, ngón tay điểm về phía trước một chút, lực lượng cắn nuốt xuất hiện trong tay của hắn.
Lực cắn nuốt giống như ảo mộng, lực lượng thật lớn, lập tức xé rách không gian chung quanh.
- Lực cắn nuốt thật sự quá tinh thuần...
Đồng tử Nhữ Hạ vương tử co rụt lại.
Nếu như trước kia còn có chút nghi hoặc, không thể tin được, nhìn thấy cảnh này chứng tỏ hắn chính là hoàng tử của Phổ Thiên Đại Đế mất tích!
Không có bất cứ nghi vấn gì!
Không có huyết mạch Phổ Thiên Đại Đế tinh thuần sẽ không có được lực cắn nuốt như thế!
Nhưng mà... Chính mình vừa mới biết rõ tin tức, hắn đã biểu hiện ra lực lượng như vậy, vì cái gì?
Ầm ầm ầm!
Nhữ Hạ vương tử bỏ cấm chế cách âm, vẻ mặt cảnh giác, đám người sau lưng vây quanh hắn, phòng ngừa có người đánh lén.
Nhiếp Vân trước mắt là hoàng tử, chính là địch nhân lớn nhất của hắn, hai người đã ở thế như nước với lửa, trong mắt Nhữ Hạ vương tử, đối phương đã dám phóng xuất lực cắn nuốt như thế, nói rõ ăn chắc đám người bọn họ tại nơi này.
- Điện hạ không muốn kinh hoảng!
Thời điểm hắn và đám thủ hạ cảu hắn không ngừng cảnh giác, Nhiếp Vân cách đó không xa tươi cười ngồi xuống.
- Ngươi... Có ý tứ gì?
Nhữ Hạ vương tử không có thả lỏng, hắn vẫn cảnh giác nhìn chung quanh, hắn cảm thấy kỳ quái chính là không có mai phục gì cả, cũng không nghe thấy động tĩnh nào khác.
- Ta không có ý gì, chỉ muốn giao dịch với điện hạ mà thôi.
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Giao dịch?
Nhữ Hạ vương tử cau mày.
- Chắc hẳn điện hạ cũng biết rõ thân phận của ta rồi.
Xem ra đối phương sớm đã biết rõ chính mình nhận được tin tức là cái gì... Chẳng lẽ hắn có năng lực biết trước? Bên cạnh mình có nội ứng của đối phương? Chính mình ngược lại không biết cái gì cả?
Nếu thật là thế thì quá hỏng bét.
Mọi cử động đều bị đối phương giám sát và điều khiển, hắn lại không biết gì về đối phương, loại tình huống này làm sao có thể vượt qua?
- Ha ha!
Nhiếp Vân cười cười, cũng không phủ nhận cũng không thừa nhận:
- Hiện tại chúng ta nên bàn giao dịch với nhau, giúp ngươi thuận lợi trở thành người thừa kế Phổ Thiên Đại Đế, trở thành hoàng đế Phổ Thiên hoàng triều... Ngươi có nguyện ý hay không?
- Giúp ta trở thành hoàng đế Phổ Thiên hoàng triều...
Nhữ Hạ vương tử vốn tưởng rằng đối phương sẽ đưa ra yêu cầu vô lý nào đó, nghe nói như thế hắn sững sờ và không dám tin tưởng.
- Vì cái gì?
Cho dù làm cái gì cũng cần phải có lý do,người trước mắt thân là hoàng tử, cũng không cần tốn hao tâm huyết cũng có thể tiện tay đạt được quyền khống chế Phổ Thiên hoàng triều, vì sao hắn lại ném chuyện tốt này cho mình?
Vả lại hắn mới gặp đối phương lần thứ hai, hai bên không có giao tình gì cả.
- Không tại sao cả, ta không có hứng thú với quyền lực mà thôi.
- Ngươi nói cho ta biết ngươi có nguyện ý hay không, không muốn, ta đi tìm Đa Ba vương tử và Lưu Mộc vương tử, ta nghĩ bọn họ sẽ vui vẻ hợp tác với ta đấy.
Nhiếp Vân khoát tay.
Nguyên nhân là do hắn không phải “Hoàng tử” chân thật, tự nhiên không thể nói với người khác và tìm cớ.
- Không có hứng thú với quyền lực.
Nhữ Hạ vương tử nháy mắt, hắn không tin.
- Không tin cũng không có biện pháp, ta là truyền nhân Thần Nông, chỉ muốn phát dương quang đại y thuật, ta không có hứng thú quản lý quốc gia, thực có hứng thú cũng không cần nói nhảm với ngươi nhiều như thế, chỉ cần mượn miệng của Nguyên Dương Đế Quân tuyên dương xuất thân của mình, chắc hẳn các ngươi không có khả năng cạnh tranh với ta a.
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Việc này...
Nhữ Hạ vương tử muốn phản bác nhưng lại biết đối phương nói là sự thật.