Nghe Văn tiểu thư nói xong, tất cả người trong phòng đều nặng nề.
Không ai có thể nghĩ tới chuyện này lại ly kỳ như vậy, nếu như không phải từng nhìn thấy, tất cả mọi người sẽ cảm thấy đây là giả, chỉ là câu chuyện!
- Ngươi phát hiện Hạo Kiền xuất hiện loại tình huống này, có lẽ nên sớm nói cho ta biết...
Hạo Long gia chủ lúc này lên tiếng.
Trước kia hắn cho rằng là con dâu có vấn đề, làm hại Hạo gia bọn họ không được yên tĩnh, nghe được những chuyện này, mới biết được tất cả là do con hắn.
- Sớm nói cho ngươi biết... Ngươi có tin hay không?
Nói chuyện không phải Văn tiểu thư, mà là Văn Thiểu.
Hạo Long gia chủ trầm mặc.
Đúng thế, nếu như Văn tiểu thư nói với hắn như vậy, hắn sẽ cảm thấy đối phương bị điên, lập tức bỏ nàng.
Những chuyện này thức sự quá quỷ dị, quỷ dị không tận mắt nhìn thấy khó mà tin được.
- Cường giả Hoàng cảnh lĩnh ngộ giới vực của mình, mặc dù không nói trừ tà lui tránh, thực sự không sai biệt lắm, tại sao xuất hiện chuyện tà mị như vậy? Nhiếp Vân đại nhân, ngươi đã có thể trị bệnh cho Văn tiểu thư, cứu nàng sống lại, chắc hẳn nhìn ra cái gì, có thể nói một hai?
Hạo Long gia chủ lập tức hỏi thăm.
Nghe được hắn nói như vậy, tất cả mọi người cũng đều đồng loạt nhìn sang thiếu niên trước mặt.
Nếu như nói ai ở đây có thể giải thích những chuyện này rõ ràng, không phải thiếu niên này không ai có thể hơn.
- Chuyện này...
Nhiếp Vân trầm tư muốn nói chuyện, chợt nghe ngoài điện có tiếng bước chân vang lên.
- Gia chủ, ta mang thi thể thiếu gia tới!
Cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong rời đi lúc trước đã mang thi thể Hạo Kiền tới.
- Cứu người trước đi!
Thấy thi thể được mang đến, Nhiếp Vân không nói lời nào, hai tay lăng không một trảo, dời cái bàn tới trước mặt, đồng thời đặt thi thể đối phương lên.
Người Văn gia lúc này nhìn thấy bộ dạng thi thể.
Toàn thân đều khô quắt, thân thể cứng ngắc, làn da đã nổi thi ban.
Nhìn từ ngoài không thấy có chút sinh cơ nào, đã chết thật sự.
- Xem ra còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của ta...
Nhìn thi ban trên thi thể, Nhiếp Vân cau mày suy nghĩ.
Đám người chung quanh nhìn thấy hắn cau mày tất cả đều khẩn trương, bọn họ không dám thở mạnh sợ hắn nói ra không cứu được.
Trong phòng áp lực có thể nghe được tiếng kim rơi, mọi người cảm thấy khó khăn.
- Đại sư, Hạo Kiền hắn... Còn có thể cứu chữa không?
Qua không biết bao lâu, Hạo Long gia chủ thật sự không nhịn được cho nên lên tiếng đánh vỡ hào khí này.
- Có thể cứu chữa thì có thể cứu chữa... Rất phiền toái!
Nhiếp Vân xoa xoa mi tâm, quay đầu phân phó một câu:
- Đi tìm mười con chó đen mới sinh!
- Chó đen mới sinh?
- Không sai, tốt nhất trong một tháng, tốc độ phải nhanh!
- Chuyện này đơn giản, ta đi tìm một hồi.
Cường giả Hoàng cảnh của Văn gia rời đi.
Lang Yên Cổ thành là địa bàn của Văn gia, cho dù Hạo gia cường đại hơn nữa nhưng không thể làm nhiều việc tại đây, Văn gia thì khác, chỉ là mười con chó đen, đối với người khác mà nói phiền toái, đối với bọn họ mà nói không khó.
Thời gian không dài, cường giả Hoàng cảnh đi tới mang theo cái rỗ, bên trong có hơn mười con chó con đen nhánh.
- Tổng cộng mười hai con, đều trong một tháng...
- Đủ rồi...
Nhiếp Vân gật gật đầu, không nhìn đám chó con, hắn đi tới trước thi thể Hạo Kiền, lúc này trong tay cầm cây đao bén nhọn.
PHỐC!
PHỐC!
PHỐC!
PHỐC!
Đao nhọn nơi tay, Nhiếp Vân phân biệt đâm vào đầu, ngón tay và ngón chân của thi thể Hạo Kiền một lúc.
Bởi vì người đã sớm chết, máu đã đông cứng lại, cũng không có máu tươi chảy ra, nơi đâm rách chỉ có cơ bắp trắng bệch và một ít thi ban.
Mọi người không biết hắn làm như vậy vì cái gì, có kinh nghiệm cứu sống Văn tiểu thư cho nên không dám nói gì.
Sau khi đâm rách thi thể, Nhiếp Vân lấy kim châm ra đâm vào thi thể.
Sau khi đâm bảy bảy bốn mươi chín châm mới dừng lại.
- Mau nhìn... Ngón tay Hạo Kiền công tử có nước đen...
- Đúng là có nước đent, không phải ngón tay, trên ngón chân cũng có...
Trong đám người không biết ai kêu lên, nghe nói như thế, tất cả mọi người đều tập trugn nhìn sang.
Sau khi nhìn rõ đều sững sờ.
Trước kia miệng vết thương không có gì nhưng có nước đen chảy ra, những nước đen này tương tự với thứ Văn tiểu thư nhổ ra, có mùi hôi thối.
Thân thể tử thi cứng ngắc nhưng có nước đen chảy ra làm tất cả mọi người ngạc nhiên không thôi.
Không để ý tới mọi người la lên, Nhiếp Vân lúc này thở ra một hơi, tiện tay cầm cái rỗ, lúc này cầm một con chó đen đặt lên trán Hạo Kiền công tử.
Đồng thời hắn lại mang bốn con khác đặt lên bốn vị trí bị đâm rách.
Đặt những con cho đen vào vị trí, vẻ mặt chúng mê mang, dường như không biết gì cả nên không đi đâu.
Nhiếp Vân cau mày bấm pháp quyết điểm vào đầu chó đen.
Hô!
Những con chó đen động, chúng cúi đầu lè lưỡi liễm vị trí chảy nước đen.
- Việc này...
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người sững sờ tại chỗ.
Thi thể chảy nước đen, chó đen thè lưỡi ra liếm nơi đó... Không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết cũng không tin có cảnh tượng quỷ dị như vậy.
- Mau nhìn... Động tác của đám chó đen cứng ngắc!
- Lúc trước chúng còn vẫy đuôi, ngươi xem cái đuôi của chúng cứng lại như đá.
Nhìn đám chó đen không ngừng liễm nước đen, sau khi liếm một hồi đám chó đen cứng đờ.
Đầu tiên là cái đuôi cứng đờ như đá, cảnh tượng này thập phần khủng bố.
Không riêng cái đuôi, đầu lưỡi chó đen cứng ngắc, cái lưỡi mềm mại liếm tới liếm lui, hiện tại chúng thè lưỡi như rắn và cứng đờ như đá.
Phù phù!
Lúc này con chó đen biến thành đá.
Nhiếp Vân sớm biết chuyện như vậy, hắn lại vươn tay bắt chó đen khác liếm miệng vết thương.
Phù phù!
Phù phù!
Phù phù!
Phù phù!
Lúc này bốn con khác cũng cứng đờ, Nhiếp Vân bắt năm bốn con thay vào
Đám chó đen bị thay nằm đó cứng ngắc như đá, mọi người phát hiện đám chó đen cứng đờ và chết đi.
Thè lưỡi ra liếm nước đen một lúc đã biến thành thi thể, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mọi người đều hiểu ra.
Những nước đen này không chỉ tanh hôi, chỉ sợ còn mang theo kịch độc đáng sợ.
- Mau nhìn, sắc mặt Hạo Kiền thiếu gia biến hóa...
Mọi người ở đây sợ hãi, chó đen không ngừng liếm láp miệng vết thương thì đám người kêu lên.
Mọi người nhìn sang, lúc trước sắc mặt của Hạo Kiền thiếu gia tái nhợt không còn chút máu, hiện tại gương mặt hồng nhuận phơn phớt, thi ban trên người mờ dần và từ từ nhạt đi.