- Ta cũng không biết là cái gì, lúc còn trẻ ta tìm được trong Ưng Sầu Giới.
Văn Đào gia chủ nói.
- Ngươi lúc còn trẻ? Ngươi lúc trẻ có tới Ưng Sầu Giới?
Hạo Long gia chủ nhướng mày.
- Ân!
Văn Đào gia chủ gật gật đầu:
- Chuyện này không ai biết, cũng không có tộc nhân biết rõ, năm đó ta giống như Hạo Kiền, tuổi trẻ khí thịnh, liều lĩnh tiến đến, cuối cùng không tìm được cái gì, chỉ tìm được hạt châu.
- Đáng tiếc sau khi đi ra tra hết sách vở cũng không biết nó là cái gì.
- Cụ thể dùng thế nào cũng không biết.
- Không biết dùng làm gì... Vì sao Thi Vương lại vì nó mà gây phiền toái cho Văn tiểu thư và Kiền nhi?
Hạo Long gia chủ không nhịn được hỏi.
Ngươi cũng không nhận ra hạt châu này, vậy tại sao biết Thi Vương tìm tìm Văn gia?
- Bởi vì... Hạt châu này... Năm đó ta tìm được trong xác ướp cổ.
Văn Đào thở dài.
Văn Đào gia chủ giảng thuật chuyện năm đó của hắn.
Bắt đầu cũng không khác gì Hạo Kiền cho lắm, đều vì trùng kích Hoàng cảnh viên mãn mà tiến vào đây, khác với đối phương hắn không có nhìn thấy nữ tử bị thương, cũng không có gặp phiền toái.
Tiến vào Ưng Sầu Giới không lâu thì hắn phát hiện manh mối bảo tàng, một đường truy tung và tìm được cổ mộ.
Trải qua cửu tử nhất sinh, rốt cục mở ra mộ thất, mở quan tài, vốn tưởng rằng tìm được bí tịch, bảo vật, ai ngờ chỉ tìm được hạt châu trong miệng xác ướp cổ, hắn cũng không có thu hoạch khác và rời khỏi Ưng Sầu Giới.
Sau khi hắn lấy hạt châu này ra, dường như hắn nghe được xác ướp cổ nói chuyện...
- Ta sẽ đi tìm tìm ngươi...
Hắn nghe những lời này cũng không biết là ảo giác hay là cái gì, tóm lại trong nội tâm sợ hãi, hắn nhanh chóng rời khỏi Ưng Sầu Giới, vừa mới bắt đầu còn có chút chờ đợi lo lắng, qua hồi lâu không có chuyện gì xảy ra nên dần quên đi.
Về sau tra vô số sách vở nhưng không thấy ghi lại về hạt châu, không có xem nó là chuyện quan trọng nên ném vào nạp vật giới chỉ, cũng không quan tâm tới.
Thẳng đến Nhiếp Vân xuất hiện, nói ra tin tức của Thi Vương và cứu chữa cho con gái, luc này hắn cảm thấy không đúng.
Nhất là vừa rồi, lúc đi tới nơi đây hắn có cảm giác thời trẻ tuổi, cảm giác quen thuộc bao phủ nội tâm, hạt châu bên trong nạp vật giới chỉ tỏa sáng, sau đó hắn không biết cái gì cả.
Về phần ngăn cản Hạo Long gia chủ và chiến đấu với hắn đều là vô thức.
Rất rõ ràng, sở dĩ xuất hiện loại tình huống này khẳng định có quan hệ với hạt châu.
- Cho ta xem1
Nghe hắn nói, Nhiếp Vân thò tay tiếp nhận hạt châu, cúi đầu nhìn lại.
Hạt châu này khác với thi đan, nó không phóng thích năng lượng, cũng không có khí tức đặc thù, linh hồn xâm nhập trong đó cũng không nhìn thấy cái gì.
Nó không khác gì hòn đá bình thường, không có đặc thù nào cả.
Tảng đá bình thường làm sao làm Thi Vương tốn hao nhiều tâm huyết như thế? Có thể làm cho một Hoàng cảnh viên mãn lâm vào mê huyễn?
Nhiếp Vân lắc đầu.
Nếu nói nó là hạt châu bình thường thì hắn không tin.
- Quy linh tiền bối, ngươi có nhận ra hạt châu này hay không?
Xem cả buổi nhưng không biết là gì, Nhiếp Vân không nhịn được hỏi quy linh trong nạp vật thế giới.
Quy linh năm đó từng theo Thần Nông Đại Đế đi khắp Hoàn Vũ thần giới, một ít thứ kỳ lạ hắn không biết nhưng đối phương hoàn toàn có thể đủ nhận ra.
- Hạt châu?
Quy linh lên tiếng, ngay sau đó hắn thu hạt châu vào nạp vật thế giới.
- Dường như ta gặp hạt châu này ở nơi nào rồi...
Quy linh nhìn thấy hạt châu sau đó sững sờ một lúc, lúc Nhiếp Vân cảm thấy hắn cũng không nhận ra thì quy linh lên tiếng nói một câu:
- Dường như nó là Huyễn Giới châu.
Quy linh làm khí linh sống không biết bao nhiêu năm, nó vô cùng trầm ổn, trừ chính mình xông cửa làm nó khiếp sợ ra, rất ít xuất hiện thất thố như thế, lúc này giọng nói lo lắng nói ra ba chữ Huyễn Giới châu.
- Huyễn Giới châu?
Nhiếp Vân nhịn không được hỏi.
- Trước kia ta nói sở dĩ hình thành Thi Vương vạn năm là vì máu tươi Huyễn Giới thú... Mà Huyễn Giới châu chính là tinh hạch của Huyễn Giới thú!
Quy linh lên tiếng.
- Tinh hạch Huyễn Giới thú?
Nhiếp Vân sửng sốt.
Thời điểm ở Văn phủ, quy linh từng lặng lẽ nói với hắn về Huyễn Giới thú, đó là thần thú kỳ lạ thời thượng cổ, có thể trời sinh sinh ra ảo cảnh làm người ta lâm vào trong đó, Hoàng cảnh viên mãn, thậm chí cường giả Đại Đế có đôi khi cũng khó khăn đào thoát!
Chỉ có điều thứ này sớm diệt sạch vào thời kỳ thượng cổ, mất đi tung tích, không người nào biết, không nghĩ tới thứ này lại là tinh hạch của Huyễn Giới thú.
- Thứ này làm được gì?
Nhiếp Vân hỏi tiếp.
Huyễn Giới thú cường đại như thế, tinh hạch của nó không đơn giản.
- Nếu như có thể luyện hóa, có thể giúp lĩnh ngộ ảo cảnh đại đạo!
Quy linh nói.
- Ảo cảnh đại đạo? Ảo cảnh đại đạo xếp thứ bốn mươi lăm?
Đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời.
Ảo cảnh đại đạo xếp hạng đệ bốn mươi lăm, nó còn cao hơn thiên phú thần thâu, tiên âm một mảng lớn, nếu như có thể lĩnh ngộ, tiện tay bố trí ảo cảnh, cho dù Hoàng cảnh viên mãn cũng khó lòng phòng bị.
- Muốn luyện hóa cũng không dễ dàng như vậy, Huyễn Giới thú chú ý huyết mạch truyền thừa, không có huyết mạch Huyễn Giới thú thì không có khả năng luyện hóa nó.
Dường như biết suy nghĩ trong nội tâm của nó, quy linh giội một thùng nước lạnh.
- Huyết mạch Huyễn Giới thú?
- Đúng thế, Huyễn Giới thú đã sớm diệt sạch, muốn tìm được huyết mạch sao mà khó khăn!
Quy linh lắc đầu.
- Yên... Yên tâm đi, không có bao nhiêu khó khăn!
Nghe được huyết mạch khó có thể tìm kiếm, Nhiếp Vân đang suy nghĩ, đột nhiên đôi mắt sáng ngời nhìn sang Văn Đào gia chủ trước mặt:
- Văn gia chủ, cho mượn một giọt huyết dịch của ngươi!
Nói xong cũng mặc kệ đối phương có đồng ý hay không, hắn lấy kiếm sau đó vẽ lên tay của đối phương.
Một giọt máu tươi lập tức lăng không bay tới và rơi vào trong tay Nhiếp Vân.
Hô!
Huyết dịch đụng vào Huyễn Giới châu.
Ông!
Một đạo quang mang lập loè, Huyễn Giới châu màu ngâm đen, chỉ trong nháy mắt tỏa ra hào quang sáng ngời, mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, dường như lâm vào thế giới khác.
Đúng như hắn đoán, Huyễn Giới châu dính huyết dịch Văn Đào gia chủ liền tỏa sags.
Nếu Ưng Sầu Giản là thượng cổ chiến trường, tồn tại không biết bao nhiêu năm, trong đó có vô số cường giả lui tới.
Văn Đào tộc trưởng năm đó là Hoàng cảnh đỉnh phong nhưng có thể đạt được bảo vật này, cơ duyên chỉ là một trong số đó, chỉ sợ huyết mạch có tác dụng cực kỳ quan trọng.