Phải biết rằng thời gian một nén nhang nghe không dài nhưng đối mặt với vô số mũi tên bắn tới cần tập trung tinh thần cao độ, không thể có một chút sơ sẩy, hơn nữa nương theo thời gian qua đi, tốc độ mũi tên càng lúc càng nhanh, mật độ sẽ càng lúc càng lớn, một người đừng nghĩ xông qua... Đây là việc không có khả năng.
Cho nên tuy rất khiếp sợ thực lực của Nhiếp Đồng thiếu gia nhưng hắn không tin đối phương có thể bằng vào sức một người vượt qua cửa này.
Sưu sưu sưu sưu vèo!
Đúng như hắn nói, nương theo thời gian qua đi tốc độ mũi tên quả nhiên càng lúc càng nhanh, mật độ cũng càng lúc càng lớn.
Thời gian không dài, mật độ mũi tên biến thành vài chục.
Từ xa nhìn vào có tới mấy chục mũi tên đồng thời bắn tới, đầu lâu, trước ngực, tứ chi... Hoàn toàn phong tỏa chung quanh, gần như đồng thời với nhau làm người ta không kịp phản ứng.
- Bắt đầu thú vị!
Nhiếp Đồng đứng trên đài nhẹ nhàng cười cười, trường kiếm nơi cánh tay vẽ ra một đường vòng cung ưu mỹ.
Đinh đinh đinh đinh!
Đường vòng cung đến nơi nào sẽ có vô số mũi tên va chạm và rơi xuống đất, âm thanh đinh đinh vang lên rất nhanh giống như mưa to liên tiếp.
Nếu người có nhãn lực tốt sẽ nhìn rõ Nhiếp Đồng kéo lê đường vòng cung cũng không phải tùy ý, hắn căn cứ vào thứ tự mũi tên trước sau, không có chút sai lệch nào.
Chuyện này nói đơn giản nhưng phi thường khó khăn.
Những mũi tên này gần như đồng thời bắn ra, mỗi một cây đều có trình tự trước sau, tối đa chỉ kém nhau một phần ngàn giây, thời gian ngắn như thế có thể nói chẳng khác gì đồng thời bắn ra.
Loại tình huống này chẳng những tìm được phương vị chính xác của mũi tên, lực lượng và trình tự trước sau đều dựa theo đó mà ngăn cản mũi tên, có thể thấy Nhiếp Đồng đáng sợ tới cực điểm.
Vù vù vù hô!
Nương theo thời gian qua đi, mật độ mũi tên càng lúc càng lớn, tốc độ nhanh hơn, không qua bao lâu đã nhìn thấy thân ảnh Nhiếp Đồng, cũng không nhìn thấy cái khác, lúc này nhìn thấy đầu mũi tên, âm thanh mũi tên vang lên chằng chịt như thủy triều.
Nghe âm thanh như thế, Dong Nhàn hô hấp càng ngày càng dồn dập, sắc mặt của hắn tái nhợt, hai chân không tự chủ được run rẩy.
Nhiều mũi tên ngăn cản tầm mắt như thế... Thiếu niên trên đài có thể bằng vào trường kiếm ngăn cản... Không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết hắn sẽ không tin tưởng!
Tốc độ xuất kiếm quá nhanh, hơn nữa hắn có sức quan sát kinh người cỡ nào?
Âm thanh càng ngày càng lớn, âm thanh vang lên như thủy triều như gõ vang trong tai, tuy Dong Nhàn đứng dưới bình đài nhưng có cảm giác như đặt mình vào biển rộng, hắn như con thuyền nhỏ tùy thời sẽ chìm xuống biển.
Ọe!
Âm thanh buồn nôn khô khốc xuất hiện, hắn không nhịn nổi đã nôn tất cả thức ăn hôm nay ra ngoài.
Âm thanh kim thiết giao kích cực kỳ đáng sợ, chỉ nghe âm thanh đã làm hắn không chịu nổi.
Hô!
Không biết qua bao lâu, thời điểm Dong Nhàn cảm thấy thân thể sắp sụp đổ thì âm thanh dừng lại.
Hắn vội vàng nhìn lên, chỉ thấy thiếu niên Nhiếp Đồng tươi cười nhìn sang, trên người không nhiễm một hạt bụi, cũng không chảy một giọt mồ hôi đi xuống.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, căn bản không tin tưởng hắn lại có thể ngăn cản nhiều mũi tên như thế trong một nén nhang nhưng cảm thấy chẳng khác gì đi dạo trong vườn, có thể nói thể nhẹ nhõm thích ý không có việc gì xảy ra.
Dong Nhàn căng thẳng.
Hắn đứng dưới bình đài nghe âm thanh còn suýt chút nữa bất tỉnh, đối phương là người trải qua tất cả nhưng không có việc gì, còn nhàn nhã như vậy, thật hay giả?
Hắn thật sự là Vương cảnh viên mãn?
- Đứng lên đi, một ít mũi tên mà thôi, đối với Nhiếp Đồng mà nói không coi vào đâu, đi lên tầng hai thôi.
Thời điểm hắn đang ngẩn người đã nhìn thấy Nhiếp Vân thiếu gia cười cười nhìn sang.
Dường như Nhiếp Vân thiếu gia đã sớm biết Nhiếp Đồng thiếu gia có thể ngăn cản mũi tên cho nên không có chút ngoài ý muốn.
- Chỉ bằng sức một người vượt qua cửa thứ nhất? Này... Này... Đây là hai quái thai cỡ nào?
Nuốt nước miếng, Dong Nhàn giãy dụa đứng dậy, ánh mắt nhìn hai người Nhiếp Vân còn mang theo sợ hãi không nói thành lời.
Trước khi tiến vào kiếm linh tháp, hắn nghe ngóng rất rõ ràng, mũi tên này mũi tên trận, cho dù một trăm cường giả Hoàng cảnh sơ kỳ tạo thành đội ngũ ít nhất cũng phải chết bên trên một nửa người mới có thể thông qua.
Rất nhiều tổ đội vì thành công đã không tiếc cầm thi thể đồng bạn ngăn cản mũi tên mới có thể bảo vệ tánh mạng!
Đây cũng là nguyên nhân vì sao phải tổ đội... Rất nhiều người phải hi sinh mới được.
Một người một kiếm có thể dễ dàng ngăn cản nhiều mũi tên như thế, không cảm thấy tự hào ngược lại giống như làm chuyện không có ý nghĩa... Tại sao có quái thai như thế?
Dong Nhàn trước kia cho rằng mình có kiếm thuật cao minh, là thiên tài kiếm đạo hiếm thấy, nhìn thấy cảnh tượng như vậy mới hiểu so sánh vớ hai huynh đệ này quả thực chính là đom đóm so với ánh trăng, không đáng nhắc tới.
- Xem ra... Ta gia nhập bọn họ là chuyện tốt!
Trước kia cho rằng gia nhập đội ngũ hai người là vô cùng mạo hiểm, có thể đây là quyết định sai lầm nhất trên đời, hiện tại xem ra chỉ sợ đây mới là chuyện chính xác nhất hắn từng làm.
Đi theo sau lưng cường giả kiếm đạo như thế... Hắn chẳng những lãi, hơn nữa còn là lãi lớn.
Nhiếp Đồng nhảy ra khỏi thực chiến đài, ba người nhìn thấy một con đường thẳng tắp xuất hiện.
- Thông qua tầng thứ nhất, có thể tiến vào tầng thứ hai, đi thôi!
Nhìn thấy cầu thang, Nhiếp Vân biết rõ đã thông qua cửa thứ nhất, chậm rãi đi lên.
Cầu thang không có quá nhiều bậc, ba người đi một hồi, đã tiến vào nơi khác.
Lúc đi tới cuối cầu thang nhìn thấy một tấm bia đá, phía trên có khắc một bộ kiếm thuật.
- Dong Nhàn, ngươi nhớ kỹ đi.
Liếc mắt nhìn kiếm thuật trên đó, Nhiếp Vân biết là ban thưởng thông qua tầng thứ nhất.
Kiếm thuật này đối với người bình thường mà nói còn không tệ, với hắn mà nói không có bất kỳ tác dụng nào, còn không bằng hắn sáng tạo Liên Nguyệt kiếm thuật khi ở Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, cũng không cần phải học tập, hắn lại bảo Dong Nhàn ghi nhớ.
- Đa tạ!
Dong Nhàn vội vàng nhìn tấm bia đá, không qua bao lâu hắn đã nhớ kỹ nội dung.
Bằng vào lý giải kiếm đạo của hắn, muốn học một bộ kiếm thuật trong thời gian ngắn là chuyện khó khăn, nếu muốn ghi nhớ nội dung lại không mất bao lâu cả.
- Tầng thứ hai là cái gì, nghe nói qua chưa?
Rời khỏi tấm bia đá tiếp tục tiến lên, Nhiếp Vân nhìn sang Dong Nhàn.
- Tầng thứ hai là khôi lỗi kim loại, có mười con, sử dụng kiếm thuật đánh bại khôi lỗi kim loại là có thể thông qua.