Vô Tận Đan Điền

Chương 3246: Phệ tâm ảo cảnh



Vốn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy chấm dứt, ai ngờ ngày hôm sau người nhà quý nhân tới tìm sau đó nện y quán, thế mới biết quý nhân tối hôm qua uống thuốc trong kê đơn của hắn, ngay sau đó đã không có hiệu quả mà chết.

Người nàh quý nhân tức giận không phân tốt xấu đánh hắn trọng thương, cũng muốn cần y quán bàn giao.

Sư phụ hắn nghe tin chạy đến tiếp xúc với đối phương.

Ai ngờ đối phương công phu sư tử ngoạm, muốn ra giá trên trời, cho dù bán toàn bộ y quán cũng không trả nổi.

Dùng hết tánh mạng cầu khẩn, cuối cùng không chiếm được giảm bớt và hai sư đồ bị giam vào đại lao.

Trong phòng giam, sư phụ hỏi hắn đã kê thuốc gì và hắn cũng trả lời.

Nghe xong phương thuốc, sư phụ hắn lắc đầu.

Trong phương thuốc gia nhập nhân sâm ngàn năm có tác dụng bổ khí hoàn hồn, đây là vấn đề lớn.

Tuy nhân sâm ngàn năm có thể làm người ta khôi phục thân thể, là vật đại bổ nhưng thân thể quý nhân quá yếu, yếu tới mức không thể bổ quá nhiều, dược hiệu quá mạnh làm hắn không chịu nổi mà chết.

Nghe được sư phụ giải thích, Nhiếp Vân không tin tưởng toàn bộ và sinh ra nghi hoặc..

Hắn tự mình bắt mạch và tìm hiểu kỹ thân thể của quý nhân, tuy nhìn như suy yếu nhưng nội tình rất tốt, nhân sâm ngàn năm là đại bổ nhưng phối hợp với các dược vật trung hòa khác chắc có lẽ không có vấn đề quá lớn, tại sao lại tử vong?

Hắn vẫn không nghĩ ra.

Gia quyến nhà quý nhân không cho hắn cơ hội nghĩ nhiều, sau khi bị giam vài ngày đã có phán quyết, dùng lang băm tội chém đầu.

Nhiếp Vân nằm mơ lần đầu hắn trị liệu cứu người cũng là lần cuối cùng, rơi vào kết quả như vậy nên vô cùng đau khổ.

Ngày hành hành trời mưa lác đác, danh y nổi danh nhất thành tới đọc bản án, cũng công khai phương thuốc với hậu thế.

Thời điểm sắp bị xử trảm thì một người đại náo pháp trường và cứu hắn ra, đó là sư phụ hắn.

Sư phụ vì cứu hắn mà bị nhiều cao thủ vây công, bản thân bị trọng thương, thời gian không dài đã chết.

Sư phụ tử vong làm Nhiếp Vân hiểu rất nhiều đạo lý... Hắn muốn báo thù!

Hắn mai danh ẩn tích, cũng hủy dung của bản thân, nuốt hoàng liên làm thay đổi âm thanh, thành công lẫn vào phủ đệ quý nhân, hắn cứ duy trì nhiều năm như thế.

Sau năm năm ngày sư phụ của hắn tử vong, thời điểm hắn thu dọn một gian phòng và phát hiện một vật, giờ mới hiểu được chuyện đã xảy ra.

Phương thuốc của hắn không có vấn đề, là gia tộc quý nhân tranh đấu.

Quý nhân vừa chết, có ít người mới được nhiều chỗ tốt.

Nhưng quý nhân địa vị tôn sùng, không thể vô duyên vô cớ chết đi như vậy, cho nên tội danh rơi vào học đồ y quán.

Mà tên y đạo đại sư phán định phương thuốc đã bị mua chuộc.

Nói cách khác... Hắn kê đơn thuốc phương đúng, là cứu người, quý nhân chết không có quan hệ với hắn.

Biết rõ chân tướng, Nhiếp Vân cực kỳ bi ai, biết rõ chân tướng thì phải làm thế nào đây, sư phụ đã chết, hắn không còn đường quay về.

Thời điểm nội tâm hắn khổ sở, gia thuộc tên quý nhân lúc trước trở lại, phát hiện hắn dị thường, cũng nhận ra hắn, trong lúc nhất thời vô số cao thủ liên tục xuất hiện muốn giết hắn tại chỗ.

Hắn chỉ là học đồ y quán, hắn làm sao là đối thủ của người này, toàn thân hắn đầy máu tươi, tùy thời sẽ chết.

- Còn chưa báo thù cho sư phụ, ta không thể chết...

Thở phào một tiếng, trong mắt Nhiếp Vân bộc phát hào quang kinh người, hắn lật cổ tay và một bàn tay lớn xuất chụp chết tên quý nhân và đám thuộc hạ, phương viên mấy ngàn dặm biến thành phế tích.

- Thì ra đây là ảo cảnh!

Tinh thần khẽ động, Nhiếp Vân tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện khóe mắt của hắn đã đẫm nước mắt.

Hắn hiểu vạn kiếm phệ tâm không chỉ thừa nhận đau đớn từ linh hồn, còn làm người ta lâm vào tuyệt vọng, lâm vào ảo cảnh không thể tự kiềm chế.

Hiện tại hắn thoát ra khỏi ảo cảnh chẳng khác nào tất cả trắc trở đều chấm dứt.

Ầm ầm!

Trong nội tâm hiểu ra, tinh thần buông lỏng, trong người hắn sinh ra lực lượng không gì sánh kịp.

Dùng Nhiếp Vân làm trung tâm, dung hợp giới vực chậm rãi xuất hiện và dần dần lan ra bên ngoài.

15 mét!

20 mét!

30 mét!

50 mét!

100 mét!

Chỉ trong nháy mắt dung hợp giới vực đã khuếch tán tới phạm vi trăm mét, ngồi ở trung tâm giới vực, Nhiếp Vân giống như thiên thần không gì không làm được.

Vạn kiếm phệ tâm trực chỉ bản tâm, tuy đang ở trong ảo cảnh nhưng Nhiếp Vân biết rõ chính mình là ai, hắn là người chú trọng thân tình và tính mạng bản thân, sau khi ý thức tỉnh lại liền khống chế thân thể phá tan gông cùm xiềng xích, lực lượng gia tăng lần nữa.

Hắn dung hợp giới vực từ mười lăm mét một hơi tăng tới một trăm mét, trong một trăm mét này hắn chính là siêu âấp cường giả, có thể thuấn di, có thể phi hành, có thể sử dụng tất cả lực lượng.

Tuy dung hợp giới vực không phải giới vực của cường giả Hoàng cảnh chân chính nhưng tương tự kiếm giới hình thức ban đầu của Nhiếp Đồng, thậm chí uy lực còn mạnh hơn rất nhiều.

Chỉ bằng sức chiến đấu đơn thuần, thực lực của hắn tăng lên gấp đôi.

Hô!

Thở ra một hơi, Nhiếp Vân đứng dậy ngẩng đầu nhìn trận pháp chung quanh.

Lúc này vạn kiếm phệ tâm đã kết thúc, sương mù chung quanh cũng biến mất.

Phá!

Tùy ý liếc mắt nhìn kiếm giới, Nhiếp Vân thấp giọng hô một tiếng.

Ầm ầm!

Vừa rồi áp bách hắn không thể kiềm chế và lâm vào ảo cảnh, hiện tại hắn hừ một tiếng đã có thể phá tan ràng buộc.

Cho dù chỉ là dung hợp giới vực hình thức ban đầu, bởi vì dung hợp đại đạo quá nhiều cho nên uy lực đã vượt qua một mình kiếm giới, trừ phi kiếm giới Hoàng cảnh viên mãn... Bằng không khó mà ngăn cản hắn trong ngắn ngủi.

Trước kia Nhiếp Đồng thành công đột phá, kiếm giới vô cùng sắc bén, nếu như chiến đấu có thể đâm thủng dung hợp giới vực của hắn, hiện tại tùy ý mặc Nhiếp Đồng công kích cũng không thể đâm thủng mảy may.

Đây là tiến bộ!

Dung hợp giới vực hình thức ban đầu đã lợi hại như vậy, thật không biết chính thức đột phá sẽ có trình độ như thế nào.

Ông!

Sau khi phá tan kiếm giới, một đạo quang mang bao phủ hắn và hắn bêến mất ngay sau đó.

Lúc mở to mắt lần nữa đã xuất hiện trong sơn cốc bao la.

- Ca ca, ngươi thông qua!

Nhiếp Đồng đi tới.

- Đây là Kiếm Linh cốc?

Nhiếp Vân hỏi.

- Hẳn là thế, ta biết rõ ca ca nhất định có thể thông qua cho nên vẫn chờ ở đây không rời đi, tình hình cụ thể thế nào thì không biết.

Nhiếp Đồng gãi gãi đầu.

Hắn bị truyền tống tới nơi này lại không nhúc nhích, bởi vì hắn biết rõ ca ca nhất định có thể đủ thông qua khảo hạch tầng chín, sẽ không làm hắn thất vọng.