Vô Tận Đan Điền

Chương 3322: Nhiếp Đồng xuất hiện



- Thiên Địa biến sắc? Quang mang bảy màu? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là...

- Chẳng lẽ đã có người đạt được truyền thừa của Đại Đế? Kích hoạt khí linh của Kiếm Linh cốc đang ngủ say hay sao?

- Truyền thuyết kia là thật?

Nhìn thấy bầu trời đột nhiên xuất hiện biến hóa như vậy, tất cả mọi người sửng sốt, sau đó trong mắt lập tức hiện lên vẻ cuồng nhiệt.

Bọn hắn bị vây khốn ở tỏng Kiếm Linh cốc vô số năm, tựa như khốn thú trong lồng vậy. Thứ bọn hắn muốn nhất chính là có người có thể được Đại Đế tán thành, đạt được truyền thừa nguyên vẹn của hắn, luyện hóa Kiếm Linh cốc. Khiến cho bọn hắn có thể rời khỏi nơi này. Hi vọng này vốn cực kỳ nhỏ bé, thế nhưng giờ phút này lại đột nhiên nhìn thấy hi vọng. Bảo sao bọn hắn lại không kích động cơ chứ?

- Không có khả năng... Người ngoại tộc kia căn bản không có khả năng được Đại Đế tán thành a!

Khác với vẻ hưng phấn của mọi người, Đại Tế Tự lập tức biến sắc, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin được.

Vừa rồi Nhị Tế tự đã đưa người ngoại tộc kia tới nơi truyền thừa. Theo hắn thấy, đối phương căn bản không có khả năng thành công, cho nên hắn cũng không coi chuyện này quá quan trọng... Thế nhưng một màn trước mắt, lại khiến cho hắn bắt đầu sợ hãi!

Nếu như người từ bên ngoài đến kia thực sự đạt được truyền thừa, có thể tưởng tượng ra được. Người thứ nhất phải chết cũng chính là hắn!

- Ta muốn giết sạch các ngươi...

Sắc mặt dữ tợn, hai mắt của Đại Tế Tự lần nữa đỏ lên.

Mắt thấy chuyện sắp thành công lại xuất hiện loại chuyện như thế này. Mấy lần trùng kích liên tục đã khiến cho hắn trở nên triệt để điên cuồng.

Trường kiếm trên không trung lần nữa đánh xuống chỗ Nhị Tế tự và Tam Tế tự, lực lượng cuồng bạo đánh nát không gian, trên không trung của Kiếm Linh cốc lần nữa xuất hiện một cái khe cực lớn.

- Có thể nhìn thấy được truyền thừa thành công trước khi chết, có người đã được Đại Đế tán thành. Như vậy chúng ta có chết cũng đáng.

Nhìn trường kiếm lần nữa bổ tới, đám người Nhị Tế tự chẳng những không có sợ hãi, mà ngược lại, trong mắt còn hiện lên vẻ giải thoát.

Nhất là Nhị Tế tự, hắn cười ha hả, trong thanh âm tràn ngập vẻ vui mừng.

Từ trước cho tới nay hắn đều vì tương lai của tộc nhân mà cố gắng, giờ phút này hắn đã nhìn thấy hi vọng tộc nhân có thể đi ra ngoài được. Như vậy trong lòng sao có thể mất hứng được cơ chứ?

Ngay khi đám người Nhị Tế tự đang nhắm mắt chờ chết thì gió dừng lại. Trường kiếm đang đánh xuống cũng dừng lại, đám mây đang quay cuồng cũng dừng lại, giống như thời gian trong nháy mắt này đột nhiên trở nên bất động vậy.

Sưu!

Một bóng người đột ngột xuất hiện, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy trường kiếm đang đánh xuống.

Cự kiếm mà Đại Tế Tự đánh xuống đã bị hai ngón tay của hắn kẹp chặt.

- Cái gì?

Tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ.

Lực lượng thanh kiếm này của Đại Tế Tự vừa rồi tất cả mọi người cũng đã nhìn thấy, uy lực vô cùng, cho dù là cường giả Thâu Tiên Tá Thọ cảnh tới đây cũng sẽ đơn giản bị chém giết. Thế nhưng giờ phút này lại bị một người nhẹ nhàng dùng ngón tay kẹp chặt. Cho dù mọi người tận mắt nhìn thấy, thế nhưng cũng khó mà tin được chuyện đang xảy ra trước mắt.

- Làm sao có thể...

Nhất là Đại Tế Tự, cả người hắn như sắp phát điên. Điên cuồng dùng lực lượng khống chế, muốn đoạt lại thanh kiếm của mình. Thế nhưng hắn lại phát hiện ra, trường kiếm lại giống như mọc rễ vậy. Dính vào trên đầu ngón tay của đối phương, vô luận hắn dùng bao nhiêu lực lượng thì cũng không thể thu hồi trường kiếm lại được.

- Nhiếp Đồng...

Nhiếp Vân nhìn về phía bóng người đang vươn tay kẹp lấy thanh Cự kiếm, miệng khẽ thở dài ra một hơi.

Người đột ngột xuất hiện cứu hai người Nhị Tế tự, Tam Tế tự chính là Nhiếp Đồng.

- Thu hồi!

Nhiếp Đồng ở trên không trung, lạnh lùng nhìn qua Đại Tế Tự đang ở phía trước, không có bất kỳ động tác gì. Hắn chỉ nhàn nhạt mở miệng nói một câu.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ vang xuất hiện, Đại Tế Tự chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, lực lượng mới vừa rồi còn cường đại vô cùng lại lập tức giống như thủy triều, điên cuồng thối lui.

- Không có khả năng... Không thông qua tế tự, làm sao ngươi có thể cướp đoạt lực lượng của ta được chứ... Ta không tin...

Đồng tử của Đại Tế Tự co rụt lại, triệt để rơi vào trong sợ hãi.

Bởi vì đây là dấu hiệu của lực lượng khống chế Kiếm Linh cốc của Đại Tế Tự đã bị tước đoạt!

Không phải chỉ có tộc nhân tế tự mới có thể cướp đoạt lực lượng, địa vị của hắn hay sao? Sao thiếu niên trước mắt này chỉ mới nói một câu mà lực lượng của hắn đã lập tức biến mất như vậy chứ?

Điều này không có khả năng a.

Hiện tại sở dĩ hắn thần cản giết thần, phật cản giết phần đó là bởi vì mượn cỗ lực lượng này, một khi nó bị tước đoạt đi... Như vậy chẳng khác nào hắn mất đi tất cả, không còn bất kỳ cái gì nữa.

- Ha ha, hắn đã được Đại Đế tán thành, đạt được truyền thừa của tổ tiên, chẳng khác nào đã triệt để luyện hóa Kiếm Linh cốc, cướp đoạt lực lượng của ngươi còn không phải là chuyện quá dễ dàng hay sao?

Nhị Tế tự dường như đã nghĩ thông suốt ra cái gì đó, hắn điên cuồng cười lớn.

Nếu như trước đó hắn còn hoài nghi thiếu niên này không phải thực sự được Đại Đế tán thành, thế nhưng hiện tại hắn đã biết rõ, chuyện này nhất định là sự thực!

Chỉ có như thế thì mới có thể nói một câu đã hủy bỏ quyền khống chế sáu thành lực lượng Kiếm Linh cốc của Đại Tế tự.

Người luyện hóa Kiếm Linh cốc chẳng khác nào là hoàng đế, mà những tế tự như bọn hắn chỉ là tướng quân, tuy rằng cũng có thể vận dụng được lực lượng của Kiếm Linh cốc. Thế nhưng cũng có thể bị một lời nói của hoàng đế huỷ bỏ tư cách.

Xì Xì Xì Xì Xì!

Trong tiếng hô điên cuồng của Đại Tế Tự, thân thể cao lớn của hắn lập tức giống như bóng da xì hơi. Không ngừng thu nhỏ lại, chỉ trong chốc lát chỉ còn lại lực lượng của bản thân hắn. Thực lực có thể điều động đã triệt để biến mất không thấy gì nữa.

- Không...

Cảm nhận được lực lượng trong cơ thể đã biến mất không thấy gì nữa, Đại Tế Tự triệt để sợ hãi. Miệng gào rú một tiếng, tay lấy ra một thanh trường kiếm đâm tới chỗ Nhiếp Đồng.

Tuy rằng hắn không có khống chế lực lượng của Kiếm Linh cốc, thế nhưng thực lực của bản thân vẫn như cũ là Hoàng cảnh viên mãn, cũng không thể khinh thường được.

Trường kiếm mang theo khí tức hung mãnh đâm thẳng tới chỗ Nhiếp Đồng. Tuy nhiên, còn chưa tới đến trước mặt Nhiếp Đồng thì đã thấy một ngón tay của Nhiếp Đồng duỗi ra.