Cảm nhận bên trong vật phẩm trước mắt có ẩn chứa khí tức cường đại, trong lòng Nhiếp Vân lập tức có nắm chắc.
Nếu như không phải là Tầm Hướng châm, quả thực hắn không biết đây là vật gì nữa.
Tuy nhiên, bất kể nó có phải là Tầm Hướng châm hay không, trước tiên cứ lấy đi rồi lại nói sau. Cùng lắm là sau đó đi hỏi thăm Nhữ Hạ Vương tử sẽ biết.
Thứ mà mình không biết, nhất định vị vương tử này đã từng gặp qua nha.
Sưu!
Bàn tay lăng không chộp ra một trảo, đem đồ vật giống như Tầm Hướng châm này thu vào bên trong Nạp Vật thế giới.
- Mặc kệ, những thứ này cũng cùng lấy hết a!
Nhìn quanh một vòng, phát hiện ra bên trong phòng cũng có không ít đồ vật linh tinh. Nhiếp Vân lại lần nữa chộp ra ngoài, không bao lâu sau. Tất cả đều bị càn quét không còn một mảnh.
Quản khỉ gió những thứ này có phải là bảo bối hay không, trước tiên cứ thu vào rồi lại nói sau.
Sau khi càn quét xong tất cả, một cánh cửa lại lần nữa xuất hiện ở trước mắt hắn. Lần này Nhiếp Vân không có trực tiếp đẩy cửa đi vào, mà tiếp tục đem Không gian chi lực của Nạp Vật thế giới thẩm thấu qua đó, lại dò xét bốn phía.
- Xem ra là phòng ngủ...
Tất cả cảnh vật chung quanh lập tức truyền lại trong đầu hắn.
Thứ xuất hiện ở trước mắt hắn cũng không phải là mật thất, mà giống như là phòng ngủ hơn.
Bên trong có các thứ như là giường, chiếu. Ở giữ lại có một cái lò hương đặc thù đang đốt. Làm cho tâm thần của người ta trở nên yên tĩnh, không có chút gợn sóng nào.
- Ta biết rồi, mật thất này kết nối với phòng ngủ của Đa Ba vương tử... Cho nên hắn ta mới giấu bảo vật ở chỗ này a!
Dựa theo đạo lý bình thường mà nói, đặt bảo vật ở trong nạp vật giới là nơi an toàn nhất. Thế nhưng hắn có thể ăn cắp đồ đạc của người ta từ trong nạp vật thế giới, như vậy người khác cũng có thể nha!
Hơn nữa, một khi gặp phải nguy hiểm sẽ rất dễ để cho người ta lột sạch. Khi đó trên người sẽ không còn một thứ gì đáng giá nữa.
Chính là bởi vì như thế cho nên rất nhiều người trong các đại gia tộc đều bố trí một tàng bảo khố ở trong phủ đệ của mình. Bên trong bố trí các loại trận pháp phòng hộ, đề phòng bất trắc.
Những tàng bảo khố này đều được đặt ở một nơi tiện lợi nhất. Mật thất vừa rồi tương liên với phòng ngủ, vô luận là trình độ kín đáo, hay là an toàn. TÍnh ra đều rất là đơn giản, không làm cho người khác hoài nghi tàng bảo khố lại ở nơi này.
- Hắc hắc, lần này không uổng công ta đến đây a!
Nghĩ vậy, Nhiếp Vân không khỏi giật mình một phen.
Khó trách chỉ là một mật thất nhỏ mà lại có nhiều bảo vật như vậy. Hóa ra nó lại được bố trí ở ngay dưới mí mắt của Đa Ba vương tử.
- Trở về thôi.
Hắn đã có được Tầm Hướng châm, cực địa hàn băng. Lại có nhiều bảo vật, đan dược như vậy, chuyến đi vương phủ lần này chẳng những công đức viên mãn mà còn phát tài lớn. Cho nên lúc này Nhiếp Vân cũng không dừng lại mà thân thể khẽ động, lập tức thuấn di đến bên trong phòng ngủ của Đa Ba vương tử.
Thân thể lập loè mấy cái, sau một khắc hắn đã tới một cái tiểu viện rộng lớn.
Bởi vì trong tay có địa đồ của vương phủ, lại biết rõ bố trí phòng vệ. Cho nên hắn rất nhẹ nhõm lần nữa tìm được Võ Huân.
Giờ phút này Võ Huân vẫn như trước, đang bị người ta theo dõi, Nhiếp Vân lặng lẽ không một tiếng động đi tới sau lưng người theo dõi này. Lại nhẹ nhàng chộp một trảo, phù lệnh lần nữa trở lại trên thân người ngày. Mà ngay cả chính bản thân người này, chỉ sợ cũng không biết, phù lệnh của hắn đã bị trộm mất, còn đã được trả lại.
- Tốt rồi, đã chuẩn bị xong!
Sau khi làm xong tất cả, hắn lại lặng lẽ đưa tin cho Võ Huân.
Võ Huân là ánh mắt mà hắn thật vất vả mới xếp vào được bên người Đa Ba vương tử, đương nhiên không thể để cho hắn ta xảy ra bất kỳ vấn đề gì khác.
- Cũng nên rời đi thôi a!
Đồ vật muốn trộm cũng đã trộm tới tay, Nhiếp Vân duỗi duỗi người, đang định rời đi thì hai mắt đột nhiên sáng ngời, khóe miệng khẽ nhếch lên.
- Cũng nên để lại cho hắn một chút kỷ niệm a!
Đa Ba vương tử một lòng muốn giết hắn, hiện tại hắn cũng không có cách nào giết chết được đối phương. Như vậy cũng nên để lại cho hắn ta một giáo huấn nhớ đời. Khiến cho hắn biết được cái giá lớn khi đắc tội với mình.
Sưu!
Bàn tay vung lên, Hồng Nguyên trưởng lão và mấy người còn lại lập tức bị ném ra.
Những ngững người này là do Đa Ba vương tử xếp đặt, bố trí dùng để hại hắn, thứ tốt như vậy đương nhiên phải để lại cho đối phương rồi.
Lại giống như lúc trước, hắn lại lần nữa rót lực lượng vào bên trong cơ thể đám người Hồng Nguyên trưởng lão và mấy tử sĩ ở trong bọt khí, đợi tới lúc bọn họ không thể khống chế được. Lúc này thân thể hắn mới nhoáng lên một cái, liên tục thuấn di mấy cái đã rời khỏi vương phủ.
Vừa mới rời đi thì đã nghe thấy tiếng nổ liên tiếp vang lên, ngay cả mặt đất cũng phải ầm ầm run rẩy. Ngay sau đó đã có thanh âm rối loạn vang lên. Cả vương phủ lập tức trở thành một mảnh hỗn loạn.
Uy lực cường giả Hoàng cảnh viên mãn tự bạo mạnh mẽ bao nhiêu Nhiếp Vân biết rất rõ ràng, cho dù không có cách nào triệt để phá vỡ phòng ngự của vương phủ thì cũng đủ khiến cho bọn hắn bận bịu một hồi.
Trải qua việc hắn ăn cắp hết bảo vật, lại ném quả boom hình người vào trong. Cho dù Đa Ba vương tử có trở lại thì nhất định cũng sẽ nguyên khí đại thương. Khi đó có muốn tìm hắn gây phiền toái thì chỉ sợ cũng không có thời gian và tinh lực để quan tâm a.
- Đi tìm Lưu Mộc vương tử a!
Sauk hi làm xong tất cả mọi chuyện, Nhiếp Vân chọn một phương hướng, sau đó bay thẳng ra ngoài.
Trong khoảng thời gian mà hắn rời đi, Lưu Mộc vương tử cũng tạo ra không ít phiền toái cho hắn. Cho nên nhất định quan hệ của song phương sẽ không thể hòa hảo được. Đa Ba vương tử đã bị hắn thu thập, như vậy hắn cũng không ngại có thêm một người nữa.
Lại nói, Khôi Lỗi đạo của Lưu Mộc vương tử làm cho hắn cảm thấy rất là hứng thú, nếu như có thể đạt được Khôi Lỗi đạo. Như vậy hai đầu Kiếm thị mà hắn đạt được bên trong cốc kia sẽ có biện pháp khống chế, đối với việc tăng lên lực lượng về sau của hắn cũng có trợ giúp rất lớn.
Tuy rằng thực lực đã tinh tiến hơn không ít, thế nhưng hắn cũng hiểu rõ. Muốn chống lại cường giả Thâu Tiên Tá Thọ cảnh, hắn còn xa không phải là đối thủ của loại cường giả tu vi này.