- Đám động thủ với ta là chuyện ngu xuẩn nhất, quản ngươi có phải hoàng đế Phổ Thiên hoàng triều hay không, hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết... Ở bên ngoài nên ít xuất hiện mới tốt, tất cả cần nhờ thực lực nói chuyện, "trang Bức" chỉ chọc phiền toái.
Sau khi nói xong tên thanh niên lập tức ra chiêu.
Một chiêu làm thiên địa biến sắc.
May mắn Bát Phương quán có lực lượng cường giả Đại Đế gia trì che đậy Thiên Đạo, bằng không sẽ làm Thiên Đạo hàng lâm hạo kiếp.
- Nói nhảm nhiều quá!
Nhiếp Vân cũng không quan tâm, hắn điểm về phía trước.
Ông!
Không gian trước mắt sụp đổ, đầu ngón tay điểm xuống một cái, vừa tiếp xúc đã làm tên thanh niên chấn động, lực lượng hắn không dám tin ập tới, toàn bộ lực lượng hội tụ vào bàn tay đã tan rã biến thành năng lượng biến mất trong không gian.
- Nằm xuống đi!
Hắn nói một câu sau đó lật tay một cái.
Lạch cạch!
Thanh niên không có năng lực phản kháng, trực tiếp nằm sấp trên mặt đất, miệng ngậm bùn.
Tuy đều là bảy châu cảnh đỉnh phong nhưng Nhiếp Vân ngưng tụ hoàn mỹ giới vực, cường giả chín châu cảnh cũng không phải đối thủ chứng đừng nói là đối phương.
Trong mắt Nhiếp Vân, đối phương là tiểu nhân vật tiện tay bóp chết mà thôi.
- Ngươi... Mau thả ta, ta là thiếu thành chủ.. Thành Thần Binh Cái Vẫn công tử, ngươi dám làm gì ta là bất kính với thành Thần Binh chúng ta.
Giãy dụa vài cái nhưng không cách nào đứng dậy, thanh niên lập tức gào thét.
- Thành Thần Binh?
Nhiếp Vân cười.
Đúng là không phải oan gia không tụ đầu, Nhiếp Đồng vừa mới giết một Đại Đế của thành Thần Binh, gia hỏa Cái Vẫn đã lập tức đưa mặt tới, nói thật không đánh không được.
- Hiện tại có mang bọn ta tới nơi ở chưa?
Đánh ngã Cái Vẫn công tử, Nhiếp Vân không quan tâm đối phương, hắn mỉm cươi nhìn quán chủ.
- Ngươi... Ngươi...
Quán chủ bị dọa sợ.
Trước mắt này che vẫn công tử thế nhưng mà đế cảnh tiềm lực bảng bài danh Top 10 siêu cường tồn tại, một thân tu vi trừ Đại Đế, có thể đủ thắng quá rải rác không có mấy, một chiêu đã bị đánh gục xuống... Trước mắt này Phổ Thiên hoàng triều bệ hạ, tại sao có thể có loại thực lực này?
Cho dù Hiên Thần công tử đứng hàng đầu cũng làm không được a!
Mấu chốt là... Chính mình mới vừa rồi còn khó xử cường giả thực lực này.
Quả thực muốn chết!
- Địa phương... Địa phương... Là có, tuy...
Quán chủ không ngừng run rẩy.
- Tuy cái gì?
- Thật bị người ta chiếm... Ta chỉ là tiểu nhân vật, không có tư cách tranh đấu với người ta.
Quán chủ vội vàng nói.
- Bị người chiếm? Mang ta đi nhìn xem!
Nhiếp Vân không nghĩ tới vừa rồi gia hỏa này nói thật, cũng không phải là cố ý khó xử, hắn cau mày đứng lên.
Bát Phương quán có tám quán, đã sớm phân cho tất cả thế lực lớn, mỗi nơi tương đương tòa đại sứ của bọn họ, hoàn toàn thuộc về thế lực khác, đây không phải chuêện bí mật, không có nguyên nhân đặc thù ít khi có người chiếm dụng, hiện tại có người dám chiếm dụng đã vượt qua hắn dự kiến.
- Đúng, đúng!
Quán chủ nào dám nói nhảm, hắn lập tức dẫn đầu.
Hắn chỉ là quán chủ mà thôi, Nhiếp Vân dám đánh thêếu thành chủ thành Thần Binh mà không lưu tình chút nào, nếu hắn còn dám nói nhảm, đối phương tuyệt đối dám thu thập mà không giữ lại tình cảm gì.
Cho dù chuyện này náo đến Thần Nữ phong, đoán chừng cũng không ai nói chuyện vì hắn.
Dù sao vũ nhục hoàng đế Phổ Thiên hoàng triều chính là đánh mặt của Phổ Thiên hoàng triều, không có đánh chết ngươi tại chỗ đã là nể tình.
Bát Phương quán chiếm diện tích bao la, chiếm cứ tám hướng và có hình bát quái.
Phổ Thiên hoàng triều nằm ở phía tây, còn chưa tới trước mặt, quả nhiên nhìn thấy trong đó đèn sáng trưng vô cùng náo nhiệt.
- Nơi này là trụ sở của Liễu Thiền công tử, người đến dừng bước!
Đang định đi vào, hai tên hộ vệ trông cửa rút đao ra ngăn cản.
Hai người này là cường giả Hoàng cảnh viên mãn, hơn nữa nhìn thực lực đứng hàng đầu trong đồng cấp.
- Liễu Thiền công tử? Nếu như ta nhớ không lầm nơi này là nơi của Phổ Thiên hoàng triều a!
Nhiếp Vân nhìn sang.
- Người Phổ Thiên hoàng triều không tới nên nơi này bị chúng ta chiếm dụng.
- Thức thời lập tức cút ngay, không nên tự tìm phiền toái!
Hộ vệ hừ lạnh.
- Ha ha, thú vị!
Không nghĩ tới đối phương chiếm cứ nơi của Phổ Thiên hoàng còn khí thế hùng hổ như vậy, Nhiếp Vân cười, hắn không nói nhảm và vận dụng tinh thần.
Lạch cạch!
Lạch cạch!
Hai hộ vệ nằm trên mặt đất.
Hoàng cảnh viên mãn là tiểu nhân vật mà thôi, muốn ngăn cản hắn? Quá buồn cười.
Đi vào viên môn, bên trong có tiếng động lớn, gian phòng đèn đuốc sáng trưng, dường như có người nâng ly cạn chén náo nhiệt.
- Xxem ra không ít người!
Vào trong xem xét, Nhiếp Vân cười, Nhiếp Đồng đi vào bên trong.
- Người nào?
Còn chưa tới đại sảnh đã có vài người bao vây.
- Bát Phương quán quá nhiều hộ vệ.
Nhiếp Vân lắc đầu.
Ầm ầm!
Mấy hộ vệ không kịp phản ứng đã bị đánh bay ra bên ngoài.
- Ân?
Trong đại sảnh đang nâng ly uống cạn, uống vui sướng, không nghĩ tới có người tới quấy rối.
- Công tử...
Hộ vệ nằm trên mặt đất chỉ kịp kêu một tiếng đã hôn mê bất tỉnh.
Nhìn thấy hộ vệ mình bị đánh bay vào trong, tiệc rượu cũng dừng lại.
Ba người Nhiếp Vân đi vào.
- Làm càn!
Thanh niên sắc mặt âm trầm:
- Quán chủ, hai vị này là ai? Không có ta cho phép đã xông vào, có phải cảm thấy tình tình của ta gần đây quá tốt hay không?
- Ta...
Quán chủ sắp khóc.
Những người này đều là đại lão, hắn không đắc tội nổi với ai!
- Ngươi chính là Liễu Thiền công tử?
Nhiếp Vân nhàn nhạt nhìn qua.
- Không sai, biết rõ ta là ai còn không lập tức xin lỗi!
Liễu Thiền công tử lạnh lùng nói.
- Ha ha, Liễu Thiền, xem ra người ta biết rõ ngươi mới tới, chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao?
Tên thanh niên bên cạnh cầm chén rượu cười nói.
- Đúng thế, biết ngươi ở đây, không thông truyền vẫn đi vào chính là không đặt ngươi vào mắt...
Lại một thanh niên cũng cười.
Hai người ngồi hai bên trái phải trong đại điện, xem ra Liễu Thiền công tử mở tiệc chiêu đãi hai người này.
- Người bên trái là... Hạo Thiên lâu Lâu Hư công tử, bên phải đó là Xích Tiêu Sơn Lệ Hồng Trần công tử... Bọn họ đều là sứ giả tới đây cầu hôn.
Nhiếp Vân nhìn sang quán chủ, quán chủ run rẩy giải thích.