Vô Tận Đan Điền

Chương 3542: Chiến thắng



Đối với việc đối phương đang áp bách, Nhiếp Vân cũng không thèm quan tâm. Hai hàng lông mày nhếch lên, trong mắt mang theo sát ý.

Đối phương vô sỉ như thế đã khiêu chiến cực hạn của hắn, nếu như không phải hắn đã đồng ý với Đạm Đài Lăng Nguyệt, quang minh chính đại mang nàng đi. Chỉ sợ lúc này hắn đã sớm nổi bão rồi.

- Tuy rằng ta rất chán ghét Nhiếp Vân này, thế nhưng lời hắn nói cũng không phải là không có lý. Trước đó đã từng nói qua, chỉ cần đạt được tiên đằng nhiều hơn thì coi như chiến thắng. Hiến tại hắn đã xuất ra nhiều tiên đằng như vậy rồi mà lại coi như là ngang tay? Như vậy cũng quá hắc a!

- Tỷ thí cửa thứ nhất, mỗi người đều biết Hiên Thần công tử sẽ chiến thắng, cửa thứ hai lại khó như vậy... Nói tới đây ta cũng thấy có chút không đúng a!

- Hắc hắc, nếu như là thật. Như vậy cái gọi là kén rể của Thần Nữ phong, căn bản chính là nói dối!

- Nếu thực sự là như vậy, như vậy chúng ta tới đây làm gì cơ chứ? Làm nhân vật phụ cho người ta, bị chê cười hay sao?

...

Lời của Nhiếp Vân chẳng khác nào ném một hòn đá xuống mặt hồ tĩnh lặng.

Người có thể tu luyện tới Thiên Đạo cảnh đỉnh phong, tiến vào Đế cảnh Tiềm lực bảng, có ai là kẻ ngu cơ chứ? Trước đó còn cảm thấy mình còn có hi vọng. Thế nhưng sau khi nghe được Nhiếp Vân xé rách tâm màng mỏng này, cả đám không khỏi sững sờ.

Không nói ra thì sẽ không cảm thấy kỳ quái. Bọn hắn đều cho rằng là tiêu chuẩn của Đế Huyền khá cao. Thế nhưng hiện tại xem ra, tất cả đều là hướng về Hiên Thần công tử, chẳng lẽ Thần Nữ phong căn bản không có ý định liên thủ với những thế lực khác. Để cho nhiều người tới đây như vậy căn bản chỉ là ngụy trang, mục tiêu chính là Vô Biên Hải hay sao?

Nếu quả thực là như vậy, chẳng khác nào Thần Nữ phong đang đùa giỡn bảy thế lực lớn còn lại a!

Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía đám người Đế Huyền tràn ngập vẻ bất thiện.

Bất kể nói như thế nào thì bọn họ đều là tài tuấn trẻ tuổi. Là người mạnh nhất dưới Đế cảnh, lừa gạt bọn họ đến đây làm phụ gia cho người khác. Đổi lại là ai cũng sẽ cảm giác thấy phẫn nộ a.

- Im ngay!

Thấy Nhiếp Vân nói một câu đã khiến cho đám người phía dưới liên tục nghị luận, Đế Huyền nhướng mày. Ngắt lời vị Đại Đế đang quát lớn kia, đồng thời lại nhìn về phía Nhiếp Vân, trong mắt tràn ngập lửa giận.

Tuy rằng quả thực nàng đã coi Hiên Thần công tử trở thành người chọn lựa trong dự định. Thế nhưng chuyện này không thể nào nói ra được a, bởi vì một khi nói ra, mấy thế lực lớn khác tất sẽ trở mặt với nàng.

- Đạm Đài Lăng Nguyệt là đệ tử của ta. Ta chọn rể cho nó, đương nhiên phải thận trọng vô cùng, đồng thời còn phải trải qua suy tính nhiều phương diện! Tại sao có thể là dự định được chứ? Nếu như quả thật là dự định mà nói, như vậy ta cũng không cần phải triệu tập các vị đến đây làm gì.

Ngắt lời nghị luận của mọi người, Đế Huyền khoát khoát tay, nói.

- Được rồi, Nhiếp Vân, ngươi không cần phải nói sang chuyện khác. Nếu như ngươi có thể xuất ra Huyền Vũ tiên đằng có đẳng cấp cao hơn những thứ này. Như vậy ta sẽ lập tức tuyên bố ngươi thắng lợi. Trận thứ ba kia cũng cũng không cần phải tỷ thí, nếu như không cầm ra được... Như vậy sẽ là ngang tay!

- Đại Đế đã nói như vậy thì ta đây cũng muốn nói một câu... Trận này nhất định ta sẽ thắng lợi.

Thứ Nhiếp Vân đang đợi chính là những lời này, hắn nhẹ nhàng cười cười. Một cọng Huyền Vũ tiên đằng lập tức xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn.

Ầm ầm!

Cọng tiên đằng này toàn thân màu xanh lục. Vừa mới xuất hiện thì không gian đã xuất hiện cảm giác áp bách càng thêm kịch liệt. Dường như tùy thời cũng có thể sụp đổ, chỉ từ uy thế đã biết rõ cọng dây leo này đã tới gần thần binh Đế cảnh.

- Đây mới thực sự là Huyền Vũ tiên đằng a!

- Tuy rằng tiên đằng trước đó có uy thế rất lớn, thế nhưng so sánh với cọng này. Quả thực chính cỏ dại so với đại thụ a, không thể nào so sánh nổi!

- Không ngờ trên đời này lại còn có loại tiên đằng phẩm chất như vậy. Chẳng phải không kém thần binh Đế cảnh nhiều hay sao?

...

Cọng tiên đằng này vừa mới xuất hiện, tất cả mọi người lập tức sững sờ.

Giờ phút này, cho dù là người ngốc thì cũng có thể nhìn ra được cọng tiên đằng này khác với những cọng trước đó. Giữa song phương căn bản không phải cùng một khái niệm.

- Nếu như ta có cọng tiên đằng này thì còn cần cưới Đạm Đài Lăng Nguyệt làm cái gì chứ? Trực tiếp không lấy ra là được a.

- Đúng vậy a. Chỉ cần hơi chút luyện chế cọng tiên đằng này là có thể trở thành thần binh Đế cảnh. Chỉ bằng vào kiện binh khí này cảm ngộ áo nghĩa Đế cảnh, sớm muộn gì cũng có thể siêu thoát nha.

- Đáng tiếc, quá đáng tiếc! Vì một Đạm Đài Lăng Nguyệt, hắn cũng coi như đã liều mạng!

- Trước đó ta không thích vị Nhiếp Vân này, bởi vì hắn thật sự rất ngông cuồng. Thế nhưng hiện tại xem ra, có lẽ chính là bởi vì phần cuồng này cho nên mới có được thành tựu và phách lực như thế.

...

Sau khi ngạc nhiên, tất cả đám người Mạc Tường, Lệ Hồng Trần đều không ngừng nuốt nước bọt.

Cọng tiên đằng này thật sự quá lợi hại, cơ hồ có thể nói là một kiện thần binh Đế cảnh. Binh khí cường đại như thế, ai đạt được cũng sẽ cất dấu, không có khả năng lấy ra nha.

Dù sao, rất nhiều Đại Đế đều không có được thần binh Đế cảnh, một khi để cho người ta biết được, sẽ rất dễ bị cướp đoạt, thậm chí còn mất mạng.

- Đế Huyền đại nhân, không biết cọng tiên đằng này của ta có phù hợp với yêu cầu của ngươi hay không?

Không để ý tới mọi người ở sau lưng đang ngạc nhiên, Nhiếp Vân thản nhiên nói một câu.

- Cái này...

Sắc mặt của Đế Huyền lập tức đen như đáy nồi, lại cười khan một tiếng:

- Không nghĩ tới loại tiên đằng phẩm chất này mà ngươi cũng có thể đạt được... Trận tỷ thí này, là ngươi chiến thắng!

Không thừa nhận cũng không được ah, nói ngang tay, người ta xuất ra hai cọng, xuất ra mấy trăm cọng. Nói phẩm chất không được, người ta lại xuất ra cọng có phẩm chất rất cao... Ai biết tiểu tử này còn có chuẩn bị gì khác ở đằng sau hay không chứ?

Đế Huyền chỉ cảm thấy mặt mình dường như đã bị đối phương tát từng cái, đang sưng phù lên.

Nếu như lại không thừa nhận thì sẽ lại bị đánh vào mặt mấy lần, khi đó ngay cả nàng cũng sẽ cảm thấy điên mất.

- Ba trận tỷ thí theo ước định, trận đầu ta là quán quân, lần này lại là quán quân. Như vậy còn phải so trận thứ ba sao?

Thấy nàng đã thừa nhận, Nhiếp Vân cười, ngẩng đầu nhìn về phía nàng.