Vô Tận Đan Điền

Chương 461: Quay về Thần Phong thành (1)



Kiếp trước mình bị đế quốc của Thần Phong hoàng thất bức bách, Thiết Lan đưa mình ra ngoài thành, dưới cơ duyên xảo hợp, tiến nhập một Truyền Tống Trận, đúng là thượng cổ Truyền Tống Trận này, truyền đưa mình đến Phù Thiên Đại Lục, lúc này mới nhất phi trùng thiên, có năng lực báo thù!

Chẳng qua Truyền Tống Trận này chỉ có thể truyền tống Chí Tôn trung kỳ, hiện tại mình đã đạt tới Chí Tôn đỉnh phong, căn bản không thể truyền tống.

- Chỉ mong ở Linh Tê Thiên Cung lấy được Hư Linh thạch hữu dụng, nếu thứ này đúng như trong truyền thuyết, có thể gia tăng hiệu quả trận pháp, có lẽ có thể giải quyết vấn đề này!

Nhớ tới Hư Linh thạch kia, Nhiếp Vân nở nụ cười.

Hư Linh thạch cùng Cửu Minh Hàn Châu, đều có năng lực gia tăng truyền tống, nếu tìm được trận pháp, đưa hai thứ này vào, có lẽ thật có thể truyền tống mình đến Phù Thiên Đại Lục!

- Quay về Thần Phong đế quốc!

Nghĩ vậy, Nhiếp Vân không do dự nữa, nhoáng lên một cái liền bay ra Tử Hoa động phủ, nhắm chuẩn phương hướng thẳng tắp bay về phía Thần Phong đế quốc.

- Nghe nói chưa, hoàng đế bệ hạ của chúng ta chẳng những một kiếm giết hoàng đế Thần Thánh đế quốc, còn tiêu diệt Khí Hải Đại Lục đệ nhất tông môn Kiền Khánh Tông, thật sự là lợi hại!

- Đúng vậy, Nhiếp Vân bệ hạ là thiên thần hạ phàm, bằng không làm sao có thể nhỏ tuổi như vậy lại có thực lực như thế?

- Cái gì Chí Tôn đỉnh phong, cái gì cường giả Bí Cảnh, ở trước mặt bệ hạ toàn bộ cúi đầu, ta nghe nói, lúc trước hoàng đế của Thần Thánh đế quốc quỳ xuống để xin tha, nhưng không có tác dụng, bị Nhiếp Vân bệ hạ một cước đá bổ nhào!

- Ha ha, có bệ hạ như vậy lo gì vận mệnh quốc gia không hưng thịnh, quốc gia sao có thể không giàu mạnh! Hiện tại chúng ta đi đế quốc khác buôn bán, người khác nghe chúng ta là người Nhiếp thị đế quốc, tất cả đều kính nể, sảng khoái a!

- Đúng vậy, vô luận đi đến nơi nào, chỉ cần nói Nhiếp thị đế quốc, bọn họ đều hỏi thăm Nhiếp Vân bệ hạ của chúng ta. Đều hy vọng có thể thành con dân của quốc gia chúng ta, trước kia đi ra ngoài, đều bị người khác khinh thường, thật sự là hãnh diện!

Thần Phong thành phố lớn ngõ nhỏ khắp nơi đều là thanh âm hưng phấn, khắp nơi đều ca công tụng đức của Nhiếp Vân.

- Aii, thật không nghĩ tới hắn phát triển nhanh như vậy. Nửa năm trước, hắn còn đi theo đằng sau ta... Ta còn cảm thấy hắn là lãng tử, không nghĩ tới...

Trong một gian phòng khách sạn, một nữ tử dáng người nóng bỏng đang hai tay ôm má, vẻ mặt u oán cảm khái.

- Thiết Lan ngươi lại đang nghĩ Nhiếp Vân bệ hạ đúng không? Hiện tại hối hận cũng đã chậm, lúc trước Nhiếp Vân bệ hạ đi theo phía sau ngươi, nhất định là muốn theo đuổi ngươi, nếu khi đó ngươi có thể bắt trái tim của hắn, hiện tại chỉ sợ đã là hoàng hậu rồi! Hì hì!

Bên người nàng có một nữ hài tuổi không lớn, tết tóc đuôi ngựa cười nói, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu.

Nữ tử dĩ nhiên là Thiết Lan, đội trưởng Thiết Nham dong binh đoàn, kiếp trước từng cứu Nhiếp Vân.

Lúc trước Nhiếp Vân đi theo Thiết Lan tiến vào núi, sớm được đám người Thiết Long truyền ra, hiện tại toàn bộ Thiết Nham dong binh đoàn ai cũng biết, Nhiếp Vân bệ hạ từng truy đuổi Đại tiểu thư của bọn hắn. Mà Đại tiểu thư nghĩ đối phương là cái đăng đồ tử, mỗi ngày quát lớn...

Chuyện này truyền ra, không biết làm bao nhiêu thiếu nữ tiếc hận, đều cảm thấy Thiết Lan không biết bắt lấy kỳ ngộ, nếu đổi lại các nàng, chỉ sợ sớm đã nhào lên rồi...

Thực hiển nhiên, thiếu nữ này cũng là người sùng bái Nhiếp Vân, lúc này thấy Thiết Lan cảm khái, mượn chuyện này cười nhạo.

- Tuyết Ngọc Nhi ngươi cái tiểu thí hài này, dám cười ta, ta xem ngươi là muốn ăn đòn!

Nghe được nữ tử cười nhạo, sắc mặt Thiết Lan đỏ lên, phi người nhảy qua, vò lấy thịt mềm dưới nách của Tuyết Ngọc Nhi.

- Há, bị ta nói trúng tâm sự, liền muốn giết người diệt khẩu, ngươi quá phận! Xem ta thu thập ngươi như thế nào...

Nhất thời hai nữ tử dáng người mỹ lệ xoay chung một chỗ, bởi vì lẫn nhau cấu xé lộ ra một mảnh trắng bóng, cảnh xuân vô hạn.

- Khụ khụ, Thiết Lan, ngươi có rảnh không?

Ngay thời điểm hai nàng làm cho túi bụi, thở gấp từng trận, đột nhiên trong phòng có một thanh âm hơi có vẻ xấu hổ vang lên.

- Có rảnh không? Không nhìn thấy ta đang bận sao...

Thiết Lan quát lớn một tiếng, đang muốn nói tiếp, đột nhiên nghe ra chủ nhân của thanh âm này là ai, vội vàng xoay người lại.

- Ngươi... Ngươi đã trở lại!

Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc trước mắt, Thiết Lan tựa như thay đổi một người, đứng tại nguyên chỗ không biết nên làm cái gì bây giờ.

- Vị này là ai? A, Thiết Lan, ngươi làm sao vậy?

Tuyết Ngọc Nhi cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhìn thiếu niên ở trước mắt, tò mò hỏi.

- Vị này là... Nhiếp Vân!

- Nhiếp Vân bệ hạ? Hắn chính là Nhiếp Vân bệ hạ?

Tuyết Ngọc Nhi sững người, hai má tuyết trắng nháy mắt ửng đỏ.

Nhiếp Vân bệ hạ này, so với trong truyền thuyết còn muốn trẻ tuổi, còn muốn anh tuấn, còn muốn có khí chất, nhìn thấy hắn, chút đệ tử lúc trước cầu hôn mình kia, toàn bộ biến thành phế vật, xách giày cũng không xứng!

- Nhiếp Vân, vị này chính là khuê mật từ nhỏ cùng ta chơi đùa, Tuyết Ngọc Nhi!

Thiết Lan nhìn thấy bạn tốt bộ dáng như thế, làm sao không biết nàng nghĩ cái gì, lắc lắc đầu, giới thiệu cho thiếu niên.

- Ha hả, người tốt!

Nhiếp Vân thuận miệng lên tiếng.

Từ Cổ Thành bay gần hai tháng mới trở lại Thần Phong thành, vừa về đến, Nhiếp Vân liền định nói chuyện tình mình muốn đi Phù Thiên Đại Lục cho bằng hữu, đi hay lưu, do bọn họ lựa chọn.

Cho nên vừa tiến vào thành thị, tinh thần của Nhiếp Vân đảo qua đã tìm được Thiết Lan, ai ngờ vừa qua liền nhìn thấy hai nàng vui đùa ầm ĩ, lộ ra cảnh xuân trắng bóng, lập tức đỏ mặt lên.

Hắn cường thịnh trở lại cũng chỉ là nam nhân, thân là xử nam, nhìn thấy dáng người nóng nảy lộ ra như thế, lại có thể bình tĩnh đó là giả dối.

- Nhiếp Vân bệ hạ, ta... Ngươi có thể ký cái tên cho ta không?

Khẩn trương một hồi, sắc mặt Tuyết Ngọc Nhi đỏ bừng, đi lên phía trước.

- Kí tên?

Nhiếp Vân sửng sốt.

- Chính là viết tên của ngươi lên nơi này!

Tuyết Ngọc Nhi kéo quần áo của mình.

Nàng không kéo còn tốt, vừa kéo, cảnh xuân trước ngực lộ ra, tuyết trắng tròn xoe, làm cho người ta hai mắt tỏa sáng.

- Ách, được rồi!

Bị làm cho xấu hổ như vậy, ngón tay của Nhiếp Vũ vung lên, một cái tên liền xuất hiện ở trên quần áo của nữ tử, quay người lại, giữ chặt ngọc thủ của Thiết Lan.

- Chúng ta đi, ta có việc muốn nói với ngươi!

Nói xong thân thể nhoáng lên một cái, hai người lập tức xông lên thiên không, bay về phía Hoàng thành.&