Vô Tận Đan Điền

Chương 495: Hỏa diễm đáng sợ (1)



- Đó là Truyền Tống Trận, cẩn thận hắn ly khai!

Giang Phong ánh mắt độc ác, thấy Dịch Thành truyền tống đi, liền hiểu được, hí dài một tiếng, bước lên trước, một quyền đánh tới Nhiếp Vân, một quyền này vừa ngoan vừa độc, làm cho người khó lòng phòng bị.

- Còn muốn chạy? Ngày hôm nay ngươi liền ở lại chỗ này đi!

Nguyên Hằng trưởng lão cũng phản ứng cực nhanh, Giang Phong ra quyền, tay phải trảo một cái, lực lượng đặc hữu của cường giả Lĩnh Vực Cảnh bắn tới.

Chưởng Tâm Độc Long Toản!

Một loại vũ kỹ cực kỳ thâm độc, có thể đánh ra kình khí xoay tròn, xuyên thấu phòng ngự cực mạnh.

Xem ra hắn là sợ thiếu niên ở trước mắt có một khôi lỗi nữa chống đối, dự định một kích phải giết!

- Ghê tởm!

Thấy hai người công kích hung mãnh không gì sánh được, thân thể đột nhiên dừng lại, bàn chân Nhiếp Vân xê dịch, cả người lùi về sau, lần này nhảy chừng hơn mười thước, tốc độ giống như mũi tên rời cung.

Hô!

Hai đạo công kích từ trước mặt lau qua, thổi trúng gương mặt mơ hồ làm đau, đánh tới thạch động, đá vụn bắn tung toé, xuất hiện một hố to vài trăm mét.

Vừa rồi bởi vì vận chuyển chân khí cho cửa đá không thể né tránh, bây giờ ở đây mặc dù là tử lộ, nhưng địa phương trống rất lớn, cũng là có thể né tránh.

Bất quá, lần này né tránh, Nhiếp Vân liền cách thủy tinh cầu, còn muốn xông lại đã không kịp.

- Ta xem lần này ngươi chạy đi đâu!

Hai người tựa hồ cũng biết chắc không thể giết chết Nhiếp Vân, công kích xong liền thả người về phía trước, vừa vặn đứng ở giữa Nhiếp Vân cùng thủy tinh cầu.

Không có thủy tinh cầu, liền không thể lợi dụng Truyền Tống Trận, cũng không thể rời đi nơi này.

Nhiếp Vân lần thứ hai lâm vào khốn cảnh.

- Làm hại chúng ta thảm như vậy, ngươi cho rằng mình còn có thể chạy thoát sao?

Thấy Nhiếp Vân bị bao vây, ba người từ ba phương hướng đi tới, sáu con mắt lập lòe quang mang, trên không trung bắn ra tia lửa kích động.

Có thể tu luyện tới Bất Hủ cảnh đều không phải là kẻ ngu, chỉ hơi chút tưởng tượng đã biết rõ đại trận trước đó nhất định là do thiếu niên trước mắt bố trí. Bởi vì loại tiểu gia tộc như Dịch gia này còn chưa có tư cách có được trận pháp cường đại như vậy.

- Không cần biết ngươi có bối cảnh gì, khiến ta biến thành như vậy, đều phải chết.

Nguyên Hằng trưởng lão hận ý ngập trời, năm ngón tay xiết chặt.

Thiếu niên trước mắt bằng vào tuổi ấy đã có loại thực lực này, hơn nữa thủ đoạn lại tầng tầng lớp lớp, nhất định là đệ tử thế lực lớn, loại người này một khi giết nhất định sẽ lưu lại tai họa ngầm. Nhưng mà hiện tại Nguyên Hằng trưởng lão cũng không có chú ý được nhiều như vậy. Đã bị buộc thành như vậy đã làm hắn sớm mất đi lý trí.

- Vậy thì đành phải nhìn thủ đoạn của các ngươi rồi.

Biết rõ trốn không thoát cho nên cũng không đào tẩu, Nhiếp Vân hít sâu một hơi, hai chân khẽ cong, đạp mặt đất một cái, giống như báo săn mồi nhào đầu về phía trước.

- Đến tốt, đây là ngươi tự mình muốn chết.

Nguyên Hằng trưởng lão vốn sợ hãi thiếu niên này có thủ đoạn bảo vệ tính mạng nào đó mà đào tẩu, hiện tại thấy hắn trực tiếp lao đầu về phía trước, hai mắt sáng ngời, mở ra lĩnh vực, muốn bao phủ Nhiếp Vân vào bên trong.

Tuy rằng hắn dựa vào đan dược cứng rắn tăng lên thành Lĩnh Vực cảnh, phạm vi lĩnh vực rất nhỏ, nhưng mà uy lực lại không khác gì bình thường. Một khi xông tới chẳng khác nào tiến vào địa bàn của hắn, muốn thu thập đối phương thế nào thì thu thập thế đó.

Khi đó cho dù có nhiều thủ đoạn hơn đi chăng nữa cũng vô dụng. Cho dù có loại bảo bối nghịch chuyển không gian như là Dời Thiên Phù lục kia thì trong lĩnh vực của hắn cũng đừng mong truyền tống.

Sưu.

Nhìn thấy đối phương mở ra lĩnh vực, gây ông đập lưng ông, Nhiếp Vân cũng không có hoảng hốt, ngược lại trong mắt còn hiện lên vẻ cười lạnh. Bàn tay trái hắn đột nhiên vỗ vào không trung bên trái.

Phanh.

Một đạo thanh âm cực lớn vang vọng, cả người hắn khi còn cách lĩnh vực đối phương chừng mấy xích lại đột nhiên xẹt qua, đồng thời tay phải khẽ lật, Huyền ngọc chi kiếm lần nữa xuất hiện trong lòng bàn tay, thân kiếm rung động, đột nhiên bổ về phía Giang Phong bên cạnh Nguyên Hằng trưởng lão.

Nguyên Hằng trưởng lão này thực lực quá mạnh mẽ, cho dù bị dung nham thiêu đốt, lại vì mở ra cửa đá mà tiêu hao một bộ phận lớn thực lực, nhưng mà cũng tuyệt đối không phải là tồn tại mà Tôn cấp như hắn có thể ngăn cản.

Cho nên mục tiêu ngay từ đầu của Nhiếp Vân chính là Giang Phong này. Hắn phóng tới Nguyên Hằng trưởng lão là để hấp dẫn ánh mắt người khác, làm mê hoặc đối phương mà thôi.

- Ngươi...

Giang Phong vốn định đứng bên cạnh xem náo nhiệt, nhưng mà hắn không ngờ thiếu niên này lại đột nhiên chuyển hướng bổ về phía hắn, làm cho hắn bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, liên tiếp lùi về phía sau.

Tuy nhiên, dù sao hắn cũng là cường giả Bất Hủ cảnh, kinh hoảng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi, sau khi lùi về phía sau hai bước hắn đã khôi phục tâm tình, trên mặt hiện lên hàn ý. Bàn chân đạp mạnh mặt đất, hai nắm tay đột nhiên công kích về phía Nhiếp Vân.

- Hai chúng ta thực lực ngang nhau, muốn giết ta sao? Đợi tới lúc chết đi.

Đánh ra hai quyền, trong lòng Giang Phong hừ lạnh.

Thiếu niên trước mắt này hai ngày trước đã từng giao thủ với hắn, thực lực không kém gì hắn. Chỉ cần ngăn cản công kích của đối phương là Nguyên Hằng trưởng lão bên cạnh có thể kịp phản ứng. Chỉ cần như vậy thôi đối phương cũng có thể tử vong.

Cũng bởi vì nghĩ tới điểm này cho nên lúc này Giang Phong mới có thể tỉnh táo lại, lực lượng toàn thân từ trong khí hải phát tán ra, xoay người, lại nắm tay như là bắn ra, trong nháy mắt va chạm với Huyền Ngọc Chi kiếm của đối phương.

Phanh.

Quyền, kiếm va chạm, lực lượng giao thủ quen thuộc lúc trước lần nữa cuốn tới. Dường như Giang Phong đã có phòng bị về cỗ lực lượng này, cánh tay mạnh mẽ xoay tròn, cơ bắp chấn động, ý đồ muốn bắn nó ra. đột nhiên hắn cảm thấy ở nơi trường kiếm và cánh tay va chạm có một cỗ lực lượng nóng bỏng nhanh chóng truyền tới.

- Cái gì?

Cỗ sóng nhiệt này dính vào thân thể hắn, khiến cho hắn cảm thấy được dị thường. Dường như cả người, ngay cả linh hồn cũng bị ném vào trong hỏa diễm địa ngục, bị thiêu đốt.

- Ah...

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong yết hầu hắn vang vọng, đồng tử của Nguyên Hằng trưởng lão và Thái Viên trưởng lão lập tức co rút lại. Hai người nhìn thấy một cỗ hỏa diễm từ trên nắm tay hắn thiêu đốt, cháy lan lên bên trên.