Vô Tận Đan Điền

Chương 801: Sư phụ? (1)



Uy nghiêm này hòa vào tượng đá ở trong Tử Hoa động phủ, nó có uy hiếp áp bách trí mạng với các đệ tử Kiếm Thần Tông.

Rầm rầm...

Trong mệnh lệnh ẩn chứa uy nghiêm của Kiếm Thần, hơn bốn ngàn thanh kiếm trong tế tự chi địa bị ra lệnh và bí mật mang theo lực lượng vô cùng cường đại bay tới.

- Phá!

Tiếng gầm vang lên, hơn bốn nghìn thanh trường kiếm hội tụ và dung hợp hoàn mỹ nghênh đón mộ đấm của Bạt.

Ầm ầm!

Hơn bốn nghìn thanh trường kiếm ngưng tụ cùng công kích uy lực như khai thiên tích địa, chỉ trong nháy mắt đâm rách toái không khóa hình bên ngoài thân thể Bạt, phốc,nắm đấm của Bạt cũng bị chém mất.

- Thật mạnh, chỉ sợ đã có thể so với Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong!

Nhiếp Vân vốn tưởng rằng hơn bốn nghìn chuôi bảo kiếm tụ hợp lại, cho dù chiêu thức rất mạnh nhưng phá nắm đấm của Bạt cũng cần thời gian, không nghĩ tới chỉ trong nháy mắt đã chém nắm đấm của đối phương, đôi mắt hắn sáng ngời, tin tưởng tăng nhiều.

Những bảo kiếm này dung hợp với nhau có lực lượng tuyệt đối đủ sức đấu với Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong!

Mỗi tiểu cấp bậc trong Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh có chênh lệch như trời và đất, đỉnh phong và trung kỳ có chênh lệch càng lớn, vận dụng tốt, giết chết Bạt trước mặt là chuyện đơn giản.

- Thừa dịp ngươi bệnh muốn mạng của ngươi, chết đi cho ta!

Sau khi hiểu ra điểm này, Nhiếp Vân cũng không do dự, đôi mắt của hắn mang theo hung ác, hắn chỉ tay về phía trước, hơn bốn nghìn thanh trường kiếm cùng gào lên và đâm vào người Bạt!

Chỉ cần chém rụng đầu lâu, mặc dù đầu cương thi yêu vương này mạnh hơn nữa cũng tử vong như thường.

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Dường như Bạt cũng biết có nguy hiểm, nó lui về phía sau vài bước, song chưởng ngăn cản phía trước, lúc này hai công kích va chạm với nhau, khí lãng quay cuồng, tuy nó lui nhanh nhưng các bảo kiếm còn nhanh hơn, mắt thấy hơn bốn nghìn binh trường kiếm liên hợp công kích sắp chém đầu lâu của mình, Bạt tức giận gào thét.

- Lão tổ lưu lại chưởng giáo ấn ở đây, tất cả hậu bối đệ tử lưu lại kiếm linh toàn bộ lui về phía sau cho ta.

Lúc này một cái ngọc ấn bay ngang qua không gian, nó bao phủ Bạt tạo thành khí thế không thể xâm phạm.

Bị khí thế này đón đỡ, tất cả bảo kiếm bị Nhiếp Vân triệu hoán giống như gặp khắc tinh, chỉ trong nháy mắt chúng bay trở về, im lặng dừng trên tế đàn không động đậy nữa.

- Vân Huyên...

Nhìn thấy chưởng giáo ấn xuất hiện ở đây, nội tâm Nhiếp Vân lạnh lẽo.

Vân Huyên đến!

Nữ nhân này lại xuất hiện cứu Bạt vào lúc nó sắp bị chém giết.

- Nếu như đoán không sai ngươi hẳn là Nhiếp Vân a, không nghĩ tới ngươi lại là kiếm đạo sư và ngụy trang sư, rất tốt, ngay cả ta cũng giấu diếm được.

Ngọc ấn xoay tròn giữa không trung, lúc này nó quay tít một vòng và bay trở về trong bàn tay trắng nõn, nương theo lời nói âm lãnh băng hàn vang lên, một thân thể uyển chuyển xuất hiện giữa hư không.

Thân ảnh kia đi một bước không khí tách ra.

Ba!

Chỉ nói một tiếng đã mang theo lực lượng áp bách các bảo kiếm dừng lại, cho dù giãy dụa thế nào cũng không thể động đậy giống như bị giam cầm triệt để.

Chưởng giáo ấn là thứ chỉ có tông chủ Kiếm Thần Tông mới có, mặc dù tại tế tự chi địa cũng có được lực lượng tuyệt đối, đại biểu cho quyền lợi, uy nghiêm không cho khiêu khích!

Kiếm Thần chi tâm chỉ là tôn trọng, kính sợ nên khác với quyền uy.

- Thì ra là Vân Huyên tông chủ, Vân tông chủ liên thủ với cương thi lúc nào?

Nếu thấy nàng đã tới, Nhiếp Vân thở ra một hơi, trong nội tâm mặc dù tiếc hận bỏ qua thời cơ chém giết Bạt nhưng trên mặt không có dị thường.

Nữ nhân này tâm cơ lòng dạ quá sâu, hơi không cẩn thận sẽ có phiền toái, cho dù nói chuyện hay cử chỉ đều phải dè chừng, bằng không sẽ bị nàng ăn sạch không còn cái gì.

Mỗi lần đối diện nàng, Nhiếp Vân có cảm giác khảo nghiệm và giày vò, thật không biết lúc trước Thiên Huyễn rốt cuộc ưa thích nàng cái gì.

- Liên hợp? Ha ha! Nó chỉ là khôi lỗi của ta mà thôi.

Vân Huyên cười xùy một tiếng, khẽ vuốt mái tóc, đôi mắt chậm rãi nhìn lên người Nhiếp Vân, dường như muốn nhìn thấu thân thể và suy nghĩ của hắn.

- Ngươi có thể khống chế nhiều bảo kiếm như vậy, lại có thể làm tất cả kiếm linh trong tế tự chi địa nghe lời ngươi, chắc hẳn đã luyện hóa Kiếm Thần chi tâm rồi.

- Kiếm Thần chi tâm?

Nhiếp Vân giả bộ như làm ra vẻ mặt ngạc nhiên.

- Cái gì gọi là Kiếm Thần chi tâm? Ah, ngươi nói chính là trái tim đột nhiên xông tới sao, ngươi cho rằng ta muốn luyện hóa nó? Thứ đồ không rõ ràng, ta mới không muốn, không ngờ nó cứ xông lên, lại không thể ép nó rời đi, ai, thật sự khó chịu!

Mặc dù Nhiếp Vân không có lòng dạ và tâm cơ sâu như Vân Huyên nhưng cũng không ngốc, liên tiếp tao ngộ, hơn nữa nàng biểu hiện cũng đã suy đoán ra tám chín phần mười, biết rõ nói cái gì mới có thể làm cho nữ nhân này tức giận, nổi điên, cố ý giả vờ ra bộ dạng không có biện pháp, bộ dạng ta cũng không muốn đâu...

Quả nhiên hắn vừa nói như vậy gương mặt trầm ổn của Vân Huyên biến thành tái nhợt, thân thể mềm mại dưới áo giáp nhẹ run rẩy, hô hấp dồn dập, bộ ngực sữa phập phồng, trên người tỏa ra uy thế khủng bố.

Cũng khó trách nàng tức giận, vì Kiếm Thần chi tâm, nàng trả giá thật sự quá nhiều, Thiên Huyễn, Trần Văn Húc, Ứng Long... Tất cả đều là vật hi sinh của nàng...

Sau khi thiết kế vất vả, tốn sức tâm cơ không nhỏ nhưn lại mai mối cho gia hỏa trước mặt mình.

Nội tâm Vân Huyên sinh ra hận ý cuồn cuộn như nước dường như muốn tẩy trừ thiên địa một lần.

Nếu như gia hỏa này là cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh thì cũng bỏ đi, làm cho người tức giận chính là hắn chỉ là con sâu cái kiến bất nhập lưu Lĩnh Vực Cảnh mà thoi, loại người bình thường này nàng dùng một ngón tay có thể chém giết, mà bây giờ... Chẳng những phá hư Kiếm Thần chi tâm tán thành, mộng đẹp xưng bá đại lục Phù Thiên và ngụy trang thời gian dài như thế đã làm nàng có cảm giác như dang diễn hài kịch, tất cả chỉ là kịch mà thôi.

- Tông chủ, đầu Bạt này là cương thi yêu vương, không thể lưu lại, một khi nó còn sống nhất định sẽ mang tới tai họa thật lớn cho toogn môn, kính xin ra tay diệt sát nó đi...

Thấy Vân Huyên cứu Bạt, Diệp Kiếm Tinh cũng hiểu xảy ra chuyện gì, trong lòng vẫn còn một ít cảm giác may mắn cho nên lên tiếng.

- Mang tới tai nạn cực lớn cho tông môn?

Khẽ cười một tiếng, thân thể mềm mại của Vân Huyên chấn động, nàng đi tới trước măt Bạt, bàn tay như ngọc vỗ nhẹ tóc bẩn thỉu của nó, dường như cũng không ngại mùi tanh hôi của Bạt, ánh mắt mang theo hưng phấn và đắc ý.