- Đúng vậy. Lão tổ, cầu xin người cứu lấy tông môn.
Hai mắt Vân Huyên đỏ ửng, hơn nữa lại thêm bộ dáng hiện tại, thê thảm vô cùng, càng khiến cho người ta thương xót.
- Hóa Vân tông tới đánh?
Không để ý tới bộ dáng của nàng, lão giả này hỏi.
- Không có, nhưng...
Lời còn chưa nói hết thì lão giả lại tiếp tục hỏi:
- Đại trận tông môn bị phá?
- Cũng không có...
Vân Huyên lắc đầu, vội vàng nói:
- Nhưng mà lão tổ, nếu như người không ra tay...
- Đệ tử tông môn chết, tổn thương rất nheiuef?
Lão giả tiếp tục nói.
- Cũng không có, thế nhưng...
- Cút.
Dường như không muốn nghe nàng lải nhải, lão giả này nói xong lần nữa nhắm hai mắt lại.
- Tư Duẫn lão tổ....
Không ngờ tính tình của vị lão tổ này lại quái dị như vậy, chỉ hỏi vài câu đã bảo mình cút, Vân Huyên tức giận tới mức toàn thân run rẩy, nhưng mà cũng không có chút biện pháp nào.
- Lão tổ... Đã tới một lần, nếu cứ như vậy mà đi Vân Huyên thực sự không cam lòng....
Vân Huyên vội vàng dập đầu hô lớn, thanh âm còn chưa dứt thì một cái tát đã đập tới.
Phanh.
Chỉ một thoáng Vân Huyên đã nằm trên mặt đất, khóe miệng có máu tươi tràn ra. Cũng may lão giả nhận ra nàng là tông chủ cho nên mới hạ thủ lưu tình, nếu không chỉ một tát nhất định nàng đã biến thành bánh thịt.
- Ta nói rồi, cút.
Tư Duẫn lão tổ không nháy mắt lấy một cái, ngữ khí lạnh lùng vô cùng.
- Thế nhưng... Nếu như hôm nay lão tổ không ra tay cứu vớt tông môn, cho dù đánh chết ta cũng không đi.
Vân Huyên do dự một chút rồi đột nhiên cắn răng nói:
- Không biết lão tổ còn nghĩ tới Trần Văn Húc hay không?
- Văn Húc?
Lão giả này sững sờ, hai mắt mở ra.
- Đúng vậy.
Thấy bộ dáng của lão giả như vjaya, không ngờ lại quan tâm tới Trần Văn Húc kia, Vân Huyên vừa tức giận lại có chút hung ác, tuy nhiên nàng vẫn cúi đầu xuống.
- Hiện tại Văn Húc bị người ta đánh chết, luyện hóa thành kiếm linh. Lão tổ, người nhất định phải báo thù cho hắn a.
- Luyện hóa Văn Húc thành kiếm linh?
Ánh mắt lão giả này thoáng cái trở nên âm hàn, Vân Huyên chỉ cảm thấy toàn thân mình lạnh lẽo như băng, dường như bản thân vừa mới rơi vào trong băng thiên tuyết địa vậy.
- Vâng. Trong lòng ta thực sự muốn cứu hắn, thế nhưng thực sự không có cứu được... Hơn nữa người này còn đem thi thể Phụng Ca tiên tổ nuôi dưỡng thành cương thi Vương giả, mặc kệ hài cốt sinh linh. Nếu như không phải ta ra tay ngăn cản thì nhất định sẽ thành đại họa...
Vân Huyên lần nữa khóc rống lên.
- Phụng ca?
Sắc mặt lão giả này càng thêm âm trầm đáng sợ.
Phụng Ca vốn là nhân vật đồng bối với hắn, bảy ngàn năm trước Phụng Ca bởi vì tác chiến với yêu nhân mà mất mạng. Sở dĩ hắn sống sót cũng là do người này xuất thủ cứu giúp.
Nếu tính toán ra, Phụng Ca còn là ân nhân cứu mạng của hắn. Chi có điều chuyện này trong dòng sông dài năm tháng đã quá lâu, trong tông môn không có ai biết được.
- Lão tổ, người này chẳng những làm những chuyện phát điên kia, mà còn mê hoặc tứ đại trưởng lão, đuổi ta ra, cướp lấy Chưởng giáo ấn, lên làm tông chủ.
Thấy sắc mặt hắn biến hóa, Vân Huyên biết rõ lời nói của mình có hiệu quả, cho nên tiếp tục thêm mắm thêm muối.
- Người kia là ai?
Một lát sau lão giả này mới hỏi.
- Hắn là Nhiếp Vân.
Nghe thấy đối phương hỏi, trong mắt Vân Huyên hiện lên vẻ hưng phấn, âm độc, nhưng mà lại bị nàng cúi đầu.
- Hắn là đệ tử cũ của Vô thượng trưởng lão Hóa Vân tông, đã sớm có ý rắp tâm hại người, tâm cơ thâm trầm ngoan độc.
- Đệ tử cũ của Vô thượng trưởng lão Hóa Vân tông?
Lão giả này như có điều suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về chỗ sâu trong thời không, dường như muốn nhìn thấy cái gì đó. Miệng lẩm bẩm nói, không ai biết rõ hắn đang nói cái gì.
- Lão tổ, Nhiếp Vân này nhất định là gian tế của Hóa Vân tông, tới đây cướp đoạt Kiếm Thần tông chúng ta. Nhất định phải giết chết hắn.
Vân Huyên biết rõ phải rèn sắt khi còn nóng, nàng vội vàng nói. Tuy nhiên, lời còn chưa hết thì lại lần nữa nhìn thấy một chưởng ngang trời đập tới.
Phanh.
Trên mặt Vân Huyên lần nữa cảm thấy tê rần, lại bổ nhào vào trên mặt đất. Lần này giống như lần trước bị Nhiếp Vân tát vậy, răng rơi mất vài cái.
- Lão tổ...
Không ngờ Tư Duẫn lão tổ này lại hỉ nộ vô thường như vậy, không nói hai lời đã tát mình vài cái, Vân Huyên tức giận không thôi, nhưng mà nàng cũng không có biện pháp gì.
Nơi này là ở chỗ sâu trong thời không, không có thực lực Đan điền huyệt khiếu cảnh, đi ra ngoài nhất định sẽ không biết chết như thế nào. Lại nói, nơi này rốt cuộc là nơi nào nàng cũng không biết. cho dù muốn trở lại Phù Thiên đại lục, không có phương hướng thì không thể nào quay về được a.
- Phanh.
Trên mặt lần nữa truyền tới cảm giác tê rần, nàng lại bổ nhào về phía sau.
Phanh phanh phanh.
Lão giả này tát liền mấy cái, dường như việc tát Vân Huyên là một chuyện rất là cao hứng vậy.
- Lão tổ... Vì sao người đánh ta? Người phải nói cho rõ, chẳng lẽ người bỏ mặc hung thủ sát hại Trần Văn Húc, lại muốn đánh chết người bị hại như ta hay sao...
Giãy dụa, thừa dịp còn chưa bị tát tiếp, Vân Huyên điên cuồng hét lên.
Nàng cảm thấy sắp phát điên, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Nàng tới đây là để cáo trạng, mà không phải là bị đánh..
Nghe thấy tiếng la như vậy, lão giả như có điều suy nghĩ, mới dừng lại.
Thấy hắn dừng tay, Vân Huyên biết rõ lời nói vừa rồi có hiệu quả, miệng thở ra một hơi, vội vàng lấy ra một khỏa đan dược rồi nuốt vào, khôi phục thương thế.
Khôi phục thương thế, lão giả này cũng không có tiếp tục ra tay mà tiếp tục nhìn vào chỗ sâu trong thời không loạn lưu, cũng không có nói chuyện, cũng bất động, giống như cương thi vậy.
Phù.
Ăn vào đan dược, lại điều tức một hồi, rốt cuộc Vân Huyên cũng cảm thấy khôi phục được một ít. Vô luận là tinh thần hay là mọi thứ đều chuyển biến tốt đẹp. Lúc này nàng mới tiếp tục nói:
- Lão tổ, nhất định người phải thay ta làm chủ, hiện tại ta cũng chỉ có thể dựa vào người mà thôi...
Thanh âm của Vân Huyên thê thảm vô cùng, tựa như chim quyên, chỉ là... thanh âm như chim quyên còn chưa dứt thì lão giả này lại động thủ.
Phanh phanh phanh.
Lại là mấy cái tát liên tiếp.
Cảm nhận cảm giác nóng rát, đau đớn từ trên mặt truyền tới, Vân Huyên thực sự phát điên. Xem ra đối phương căn bản không nghe lời nàng nói mà thay đổi ý định, mà chỉ là nghỉ ngơi giữa hiệp, sau đó để cho nàng khôi phục một chút rồi mới tiếp tục đánh tiếp...
- Rốt cuộc ngươi có ý gì? Được, coi như ta tìm nhầm người...