Vô Tận Đan Điền

Chương 849: Nữ nhân điên (3)



- Dời Thiên phù lục? Dựa vào cái này mà muốn chạy trốn sao? Không có cửa đâu.

Thấy Địa Ngục Thiết Long tiên còn chưa đánh trúng đối phương thì đối phương đã dùng phù lục đào tẩu, hai mắt Di Tĩnh sáng lên, như phát hiện ra chuyện thú vị nhất trần đời. Nàng lần nữa lấy trận kỳ trong lòng ra, liếc mắt nhìn phương hướng mà lá cờ chỉ, sau đó cũng lấy ra một cái phù lục.

Phù lục hiện lên, nàng đang định bóp nát thì cúi đầu nhìn Lai thế duyến tửu điếm đã sụp đổ gần hết. Do dự một chút, nàng thả người đi tới trước mặt tiểu nhị vừa mới tiếp đón nàng.

Tiểu nhị này cũng không biết vì nguyên nhân gì mà không rời đi, lúc này hắn đang trốn vào một góc, run rẩy không ngừng.

- Ài, đây là tiền bồi thường cho tửu điếm các ngươi, bảo trọng...

Nói xong cổ tay trắng ngần của nàng run lên, trong lòng bàn tay rơi ra một đống đồ, đồng thời quang mang trên người lóe lên, cũng biến mất tại chỗ.

- Đây đều là... linh thạch tuyệt phẩm? Còn có hơn ba mươi khỏa? Nhiềui tền như vậy, cho dù có kiến tạo hai Lai thế duyến cũng đủ a...

Nhìn thấy đám đồ trên mặt đất, hai mắt tiểu nhị này sáng ngời.

Lai Thế duyến tửu lâu này tuy rằng nhìn hùng vĩ rộng lớn, nhưng mà trên thực tế chỉ cần mấy ngàn khỏa linh thạch trung phẩm là có thể tu sửa. Đối phương vừa mới ra tay đã đưa cho hắn ba mươi khỏa linh thạch tuyệt phẩm, tuyệt đối là phát tài.

Đương nhiên số tiền này cũng là của lão bản, không phải là của hắn..

..

- Tốt cuộc tiểu nữu này từ nơi nào tới? Quá khó hiểu.

Nhiếp Vân xuất hiện ở một ngọn núi hoang bên ngoài Bắc Thần thành, nhìn hai bên một chút, thấy rốt cuộc cũng thoát khỏi nữ nhân kia dây dưa, hắn thở dài một hơi, vẻ mặt phiền muộn vô cùng.

Thật vất vả mới nghỉ ngơi dùng bữa trưa lại bị nữ nhân như vậy phá hỏng tâm tình, quả thực là đủ không may

May mà dùng Dời Thiên phù lục đào tẩu.

Dời Thiên phù lục có thể truyền tống định hướng, cũng có thể tùy cơ truyền tống. Lần này Nhiếp Vân tùy cơ truyền tống. Tuy rằng khoảng cách truyền tống chỉ có mười vạn dặm ngắn ngủi, nhưng mà hắn không tin đối phương lại có thể tìm được mình.

Phải biết rằng tùy cơ truyền tống, mà ngay cả là hắn, trước khi truyền tống cũng không biết rõ rốt cuộc mình sẽ tới đâu.

Bản thân mình cũng không biết đi đâu thì sao đối phương có thể phát hiện ra được chứ?

- Bộ dáng này không thể dùng tiếp, thay đổi chút vậy.

Vừa rồi ở trong thành thị sầm uất náo loạn như vậy, một khi bị người có ý khác nhìn thấy nhất định sẽ có phiền toái không đáng có. Vẫn nên biến hóa một chút thì hơn.

Nghĩ vậy, Nhiếp Vân lấy ra một bộ y phục khác thay đổi từ trong nạp vật đan điền, dung mạo lần nữa biến hóa một chút, trở thành một thiếu niên hai hàng lông mày dựng thẳng, khí tức linh hồn cũng được ngụy trang.

Ngụy trang hoàn tất, nhìn một lát, cả thấy người ngoài khó có thể nhận ra, lúc này hắn mới thở dài, lần nữa bay về phía Bắc Thần thành.

Phải nhanh chóng chạy tới Hóa Vân tông một chút, mà muốn như vậy thì cũng chỉ có thể ngồi truyền tống trận, mà ngồi truyền tống trận thì Bắc Thần thành là lựa chọn đầu tiên.

Hắc thị ở biên cảnh của hai thế lực lớn, người mỗi ngày dùng truyền tống trận như là cá diếc sang sông, nhiều vô số kể, có thêm hắn có lẽ sẽ không bị phát hiện ra. Lại nói, sau khi hắn cải biến dung mạo sẽ không tới mức đen đủi như vậy, gặp lại nữ nhân điên đó chứ?

Trong lòng thầm cảm khái, tốc độ của Nhiếp Vân không giảm, tiếp tục nhanh chóng phi hành về phía trước.

Sưu...

Còn chưa rời khỏi vị trí truyền tống vừa rồi được bao xa thì đã nhìn thấy không gian phía trước chấn động một hồi, một bóng người đột nhiên xuất hiện.

- Tiểu nữu này, âm hồ bất tan..

Thấy người này Nhiếp Vân lập tức giật mình, bởi vì người này không phải là ai khác mà chính là nữ nhân điên kia.

tuy nhiên, thân thể còn chưa động thì hắn đã lập tức dừng lại. Hiện tại hắn đã ngụy trang lần nữa, bằng vào tinh thần lực hiện tại, cường giả Phá Không cảnh cũng không nhìn ra được. Hắn không tin tiểu nữu này có thể nhận ra mình. Cho nên mặc dù có chút khẩn trương, nhưng mà hắn vẫn giả bộ điềm nhiên như không, tiếp tục chạy về phía Bắc Thần thành.

- Ồ?

Xuất hiện trên không trung, Di Tĩnh liếc mắt nhìn trận kỳ trong tay, lại nhìn thiếu niên không thèm để ý tới mình trước mắt, hai mắt xoay chuyển, dường như nghĩ tới cái gì đó, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt, thoáng cái thân thể đã xuất hiện trước mắt Nhiếp Vân.

- Ài, vị bằng hữu này, không biết vừa rồi bằng hữu có thấy một thanh niên áo xám chạy qua đây hay không?

- Thanh niên mặc y phục màu xám sao? Không thấy.

Thấy nàng không có ra tay với mình, ngược lại còn hỏi thanh niên mặc áo xám, Nhiếp Vân biết rõ không bị đối phương nhận ra cho nên mới thở dài một hơi.

- Đừng có trả lời nhanh như vậy. Ngươi xem đây là cái gì?

DI Tĩnh lấy ra một ngọc bài nhỏ bằng bàn tay rồi nói.

- Đây gọi là Trệ Không ấn, là thứ mà cường giả Phá Không cảnh mới có thể luyện chế ra được, có thể phong tỏa không trung, khiến cho người khác không có cách nào phi hành. Đây là bảo bối tối, chỉ cần nói thật ta sẽ đem đồ này tặng cho ngươi.

- Cho ta?

Nhiếp Vân sững sờ, lập tức ra vẻ hưng phấn.

Trong sự hưng phấn của hắn mang theo vẻ ngạc nhiên, khẩn trương, tham lam, diễn giống như đúc một tiểu nhân vật chưa thấy các mặt xã hội, có chút tham tài.

Ngụy Trang sư không riêng gì dung mạo biến hóa mà biểu lộ, ngữ khí, cử chỉ càng thêm phù hợp. Điểm này tuy rằng Nhiếp Vân không bằng Thiên Huyễn nhưng mà cũng không yếu. Từ hành động này tuyệt đối là của một tiểu nhân vật thổ dân, khó có thể tưởng tượng tới thanh niên có được Linh binh tuyệt phẩm vừa rồi.

- Đương nhiên, ta nói lời giữ lời. Nói đi, rốt cuộc có thấy thanh niên kia hay không?

Di Tĩnh hỏi.

- ách... Có, vừa rồi hắn xuất hiện cách đó không xa, vừa mới xuất hiện đã phóng về phía kia.

Nhiếp Vân giả bộ như do dự một chút rồi tiện tay chỉ một hướng.

Phương hướng này ngược lại với Bắc Thần thành, nữ nhân trước mắt này nếu như muốn đi tìm, tuyệt đối không tìm thấy một cọng lông nào.

- Phương hướng này sao? Được rồi, thứ này cho ngươi.

Di Tĩnh gật đầu, hai mắt xoay chuyển, tiện tay ném Trệ Không ấn trong tay cho Nhiếp Vân.

- Ha ha.

Nhiếp Vân không ngờ nàng dễ lừa gạt như vậy, vừa định tiếp Trệ Không ấn thì đột nhiên nhìn thấy trong mắt nữ nhân này có một tia hưng phấn.

Một chút hưng phấn này tuy rằng bị nàng che dấu rất tốt, nhưng mà Nhiếp Vân có Thiên nhãn cường đại vô cùng, nếu như ngay cả chuyệnanày cũng không nhìn ra thì cũng không thể xưng là thiên phú đặc thù bài danh số mười bảy được.