Vô Tận Đan Điền

Chương 866: Xuất quan (1)



Tuy rằng đạt tới loại cảnh giới như nàng, cho dù một năm không ăn không uống, không làm gì cũng không có vấn đề gì xảy ra. Thế nhưng hiện tại trên người có y phục phủ vào, toàn thân trơn bóng, đứng đây như con rối vậy. Người này không biết đang định làm gì?

Hoặc là giết người ta luôn, hoặc là thả ra, nhục nhã như vậy còn không bằng chết a.

- Nhất định là cố ý, cố ý trả thù ta.

Càng nghĩ càng cảm thấy đúng, lửa giận che hết lý trí. Hai hàng lông mi của Di Tĩnh không ngừng nhảy lên, hận không thể xé nát Nhiếp Vân ra để ăn thịt.

Tử nhỏ tới lớn nàng là thiên kim tiểu thư của Di Thần tông, là tiểu bá vương mỗi người đều sợ hãi, chưa từng chịu qua vũ nhục lớn như vậy.

- Tiểu thư, tới giờ ăn cơm rồi.

Trong lúc đang chửi rủa thì sau lưng nàng vang lên một đạo thanh âm.

- Lăn. Lăn mau. Ta không ăn, gọi chủ nhân Nhiếp Vân ngươi tới gặp ta.

Di Tĩnh lớn tiếng quát.

Chủ nhân của đạo thanh âm này là Hắc Nham, nó vâng lệnh Nhiếp Vân, mỗi ngày đều tới đưa đồ ăn thức uống. Tuy nhiên vị tiểu thư này lại không dễ hầu hạ, căn bản chỉ có bộ dáng như lúc này. Trong hai tháng qua không ăn không uống gì cả.

- Vậy ta cáo lui trước.

Thấy nàng vẫn không ăn như trước, Hắc Nham quay người rời đi. Còn chưa đi được mấy bước thì lại nghe thấy đố phương lên tiếng hỏi.

- Đợi đã..

Di Tĩnh nói:

- Chủ nhân các ngươi rốt cuộc đang làm gì? Lúc nào có thể trở lại?

- Ta cũng không biết. Mỗi lần chủ nhân bế quan tu luyện đều có thời gian rất dài a.

Hắc Nham gãi gãi đầu.

Nói thật đừng nói là nó, mà ngay cả Nhiếp Vân cũng không dám xác định thời gian niết bàn rốt cuộc mất bao nhiêu.

- Hừ, bế quan? cho rằng bế quan là có thể đánh thắng bổn tiểu thư sao? Hai tháng, cho dù cho ngươi mười cái hai tháng cũng nhất định không phải là đối thủ của bổn tiểu thư. Ngươi đi qua nói cho hắn biết. Không cần bế quan, hiện tại bổn tiểu thư không muốn giết hắn. Chỉ cần thả ta ra, ta tuyệt đối không động thủ là được.

Di Tĩnh hừ lạnh một tiếng.

- Không giết ta? Ha ha, như vậy đa tạ.

Vừa mới dứt lời thì thanh âm khiến cho Di Tĩnh vừa nghe đã cảm thấy nhục nhã đã vang lên, áp lực trên người buông lỏng, áp chế trên người nàng biến mất, toàn thân cao thấp lại lần nữa có thể hoạt động.

- Rốt cuộc ngươi cũng xuất hiện rồi sao? Dám thả ta ra chính là quyết định thất bại nhất của ngươi.

Vội vàng quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy thiếu niên dám đánh mông nàng đứng cách đó không xa, vẻ mặt nở nụ cười lạnh nhạt. Nhìn thấy nụ cười của hắn, lửa giận của Di Tĩnh thoáng cái bộc phát. Bàn chân đạp mạnh mặt đất, cả người hóa thành một cơn lốc bay vụt tới.

- Hắc Nham, ngươi đi ra ngoài trước, bên này không cần phải xen vào.

Đối mặt với công kích của nàng, thiếu niên cũng không thèm để ý mà quay đầu phân phó.

- Vâng, chủ nhân.

Hắc Nham quay người đi ra ngoài.

Thiếu niên kia đương nhiên là Nhiếp Vân, tốn suốt hai tháng, rốt cuộc hắn cũng niết bàn thành công.

Vốn tưởng rằng sau khi niết bàn kết thúc sẽ sinh ra thiên kiếp. Kết quả lại khiến cho Nhiếp Vân có chút kỳ quái, thiên kiếp cho tới bây giờ còn chưa sinh ra. Thậm chí cũng không có chút dấu hiệu nào. Chuyện này khiến cho hắn có chút kỳ quái.

Tuy nhiên, không có thiên kiếp là tốt nhất. Bớt chuyện phiền toái như vậy cũng có thể củng cố tu vi.

- Đây là tự ngươi muốn đó, đừng có trách ta không khách khí.

Thấy nàng xông lạ, Nhiếp Vân không thèm quan tâm. Di Tĩnh càng thêm bực bội, lần nữa hét lớn, cũng không biết là nhắc nhở hay là tức giận.

Trong tiếng quát, bàn tay ngọc của nàng đẩy về phía trước. Trong không trung lần nữa xuất hiện chưởng ấn màu bạc, giống như công kích ở Lai Thế duyến trước đó vậy. chỉ có điều công kích lúc này càng thêm hung mãnh, khí tức càng thêm hùng hậu.

Linh khí trong Tử Hoa động phủ so với bên ngoài cao hơn, hai tháng bị nhốt, Di Tĩnh cũng không phải chỉ có tức giận gào thét, ngang ngược không dễ nói chuyện. Mà ngược lại, nàng còn giống như lúc bình thường, tu luyện. Thời gian dài như vậy khiến cho thực lực Nạp hư cảnh sơ kỳ của nàng có chút tiến bộ, triệt để củng cố tu vi.

Khi đi ra khỏi Di Thần tông nàng vừa mới đặt chân lên Nạp Hư cảnh, thực lực còn chưa củng cố triệt để vững chắc. Hiện tại trầm ổn như nước, không còn dấu hiệu khó khống chế, phù phiếm như trước nữa. Vì vậy sức chiến đấu so với hai tháng trước cũng tăng lên không chỉ một lần.

Có thể trong thời gian ngắn như vậy củng cố tu vi Nạp Hư cảnh sơ kỳ cũng đã nói rõ thiên phú của nàng vô cùng đáng sợ.

- Lại là chiêu này?

Nhìn thấy bàn tay màu bạc này dường như Nhiếp Vân cũng không thèm để ý. Hắn đứng tại chỗ, thân thể bất động, không có tiến về phía trước, cũng không có trốn tránh mà nhẹ nhàng đưa một ngón tay bên bàn phải chỉ về phía trước.

- Ngón tay? Một ngón tay đã muốn đánh bại ta? Ngươi cho rằng ngươi là ca ca ta sao?

Thấy hắn khinh thị mình như vậy, Di Tĩnh cười lạnh một tiếng. Tuy nhiên, thanh âm còn chưa dứt thì vẻ mặt nàng đã tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Ầm ầm.

trong ánh mắt kinh ngạc của nàng, bàn tay màu bạc như là khối băng gặp phải hỏa diễm, tan rã từng khúc tiêu tán thành từng đám linh khí.

- Không có khả năng.

Đồng tử Di Tĩnh co rút ljai.

Một ngón tay có thể đánh nát công kích Ngân chưởng của nàng? Loại thực lực này nàng chỉ từng gặp trên người ca ca nàng mà thôi. Dù thế nào nàng cũng không thể tưởng tượng được, tiểu nhân vật hai tháng trước bị nàng đuổi giết như chó nhà có tang lúc này lại có biến hóa kinh thiên động địa như vậy. Làm cho nàng cũng phải cảm thấy sợ hãi.

- Lại ăn chiêu này của ta.

Sưu.

Linh binh bán tuyệt phẩm màu vàng trước kia lại xuất hiện trong lòng bàn tay nàng, tay nàng nhẹ nhàng run lên, bổ ra một tầng khí lãng rồi đánh qua.

Chiêu này nhìn như nhẹ nhõm, trên thực tế lại ẩn chứa lực lượng rất mạnh, chính là tuyệt chiêu lúc trước đả thương Nhiếp Vân. Gọi là Long Đằng cửu châu. Là chiêu số mà Di Hoa sáng tạo cho riêng nàng. Dưới một chiêu này, cho dù là cường giả Nạp Hư cảnh trung kỳ cũng không dám xem nhẹ nó.

Nếu như không phải lợi hại như vậy thì cũng không có khả năng thiếu chút nữa đánh chết Nhiếp Vân tại chỗ, dù hắn có được Linh binh tuyệt phẩm và thiên phú Phòng sự ngư chồng chất lên nhau.

Sưu...

Nhiếp Vân cũng biết chiêu này hung ác, thân thể nhoáng một cái, tránh đi phong mang, đồng thời chân vẽ một cái, đi qua khoảng cách mấy chục thước, xuất hiện trước mắt Di Tĩnh, hai ngón tay đưa ra, lần nữa điểm về phía trước.

Đinh đinh đinh.