Chỉ thấy bên ngoài liễn xa, chẳng biết tại sao lại phát sinh rung động, lắc lư kịch liệt. Ma khí nồng đậm trong đó dường như nhìn thấy chuyện vô cùng đáng sợ vậy, liên tục chạy tứ tán về chỗ kết nối với hư không kia.
Những ma khí này đều có linh tính. Thứ có thể khiến cho chúng đào tẩu, nói rõ có chủng tộc bản chất sinh mạng còn manh hơn Ma nhân xuất hiện.
Long tộc? U Minh tộc... Hay là thứ gì khác?
Ầm ầm.
Trong lúc Nhiếp Vân còn đang suy nghĩ thì đã nhìn thấy dưới thùng xe vốn trống trải của liễn xa dường như xảy ra biến cố cực lớn nào đó, lại dường như kích phát cái gì đó, từ từ có một khe nứt xuất hiện, làm lộ ra một không gian bị bịt kín khác.
Trong không gian này có một cỗ thi thể cực lớn, giống như Long thi bên ngoài. Đầu rất lớn, như núi cao, đứng trước mặt giống như là một con bọ nhảy vậy, liếc nhìn không thấy tận cùng, cũng không nhìn rõ bộ dáng đối phương là gì.
Trên thi thể là một thứ giống như hình cầu, bởi vì bị linh khí vờn quanh cho nên không thấy rõ là cái gì. Nhưng mà nó lơ lửng trên không trung, lóe lên quang mang màu trắng ôn nhuận, ở trong bóng tối tỏa ra áng sáng vô tận.
Mà thi thể thì tản mát ra khí tức giết chóc nồng đậm, từng đạo sát ý ngưng tụ thành đủ loại binh sĩ Tu la, trấn thủ trên thi thể, dường như tùy thời đều có thể lao tới, giết trời, giết đất, giết tất cả các chủng loại.
Tuy nhiên những binh sĩ Tu la này chỉ cần lao ra ngoài, đụng phải viên cầu hình tròn đang lơ lửng kia là không tự chủ được lùi về phía sau. Ở sâu trong lòng sinh ra ý hoảng sợ, dường như thứ này có thể làm cho bọn hắn tổn thương cực lớn vậy.
- Thi thể này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ chính là hoàng?
Nhiếp Vân nhìn rất rõ cảnh tượng bên ngoài, trên mặt hắn hiện lên vẻ hoảng sợ.
Dựa theo chữ viết miêu tả bên ngoài liễn xa, Hoàng từng chiến đấu với Tu La vương gì đó. Nếu như lời này là thật, như vậy thi thể này là chủ nhân của cỗ liễn xa do chín đầu cự long kéo, cũng chính là người gọi là Hoàng kia.
Về phần viên cầu... Nhiếp Vân nhìn qua, nhịn không được mà lắc đầu.
Viên cầu này chỉ lớn hơn quả dưa hấu một chút, toàn thân trắng bạc, bề mặt trơn bóng, sáng loáng như gương. Không có chút khí tức cao ngạo nào, cũng không có lực lượng làm cho người ta thuần phục. Nhìn không hề giống pháp bảo, về phần rốt cuộc là thứ gì Nhiếp Vân cũng thực sự không rõ.
- Thi thể Hoàng kia sao lại ở đây? Vừa rồi làm cái gì?
Trong lòng Nhiếp Vân vô cùng nghi hoặc, nhưng mà hắn lại không thể nào nghĩ ra được.
Hiện tại tin tức mà hắn biết về nơi này quá ít, thi thể này rốt cuộc có phải là Hoàng hay không hắn cũng không biết chứ đừng nói là suy tính ra được tại sao đối phương lại chết ở đây, viên cầu này là thứ gì.
Hơn nữa cả liễn xa đột nhiên xảy ra biến cố lớn như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Trước đó khi tiến vào liễn xa hắn phát hiện ra những đồ bên trong vài vạn năm cũng không có biến hóa. Cũng có thể nói vài vạn năm qua không có xuất hiện một chút biến cố nào. Mà bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ liên quan tới việc hắn tiến vào liễn xa hay sao?
- Nhiếp Vân, ngươi xem, ngươi xem...
Trong lòng còn đang nghi hoặc thì đột nhiên nghe thấy tiếng la có chút sốt ruột của Di Tĩnh, hắn tranh thủ thu hồi tinh thần nhìn lại, nhìn về phía Di Tĩnh thì đã thấy sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, ngón tay chỉ về phía trước.
- Sao vậy....
Lời còn chưa nói hết thì đã không nhịn được sửng sốt, hai tay nắm chặt, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Chỉ thấy ở phía tay Di Tĩnh chỉ, thi thể Nhiếp Đồng lẳng lặng lơ lửng, trên mặt hiện lên nụ cười quỷ dị khó có thể nhìn thấy.
Nụ cười này của Nhiếp Đồng hoàn toàn khác với nụ cười mỹ mãn khi cứu được hắn lúc trước, mang theo khí tức yêu dị, làm cho trong lòng người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Không phải đệ ấy đã hồn phi phách tán rồi sao? Sao lại còn cười? Còn lơ lửng được?
Nhiếp Vân cảm thấy lạnh cả người, lại đi về phía trước hai bước.
- Đệ đệ, đệ sao vậy?
Biết rõ đối phương không trả lời, nhưng mà Nhiếp Vân vẫn muốn hỏi một chút. Đồng thời hai tay giơ về phía trước, toàn bộ phong ấn, cấm chế gia trì trên người Nhiếp Đồng, muốn định Nhiếp Đồng ở tại chỗ.
Thi thể có thể phi hành, không có ý thức chủ quan, nhất định không phải là chuyện gì tốt, cho nên phải ngăn lại.
Tuy nhiên, cấm chế vừa mới ào ào vây khốn thì Nhiếp Vân chợt nghe một đạo thanh âm vang lên.
Ầm ầm.
Cũng không có phát hiện Nhiếp Đồng có động tác gì, tất cả phong ấn rung động rồi lập tức bị xé nát, cắn trả Nhiếp Vân, làm cho sắc mặt hắn đỏ bừng, lục phủ ngũ tạng như bị hung hăng đập một cái vậy.
Đạp đạp đạp....
Liên tục lùi về phía sau bảy tám bước, lúc này mới dừng lại được.
- Nhiếp Đồng, rốt cuộc đệ bị làm sao vậy?
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, đồng tử Nhiếp Vân co rút lại, không quan tâm tới thương thế trên người mà vội vàng xông về phía trước. Lúc này hai tay Nhiếp Đồng chấn động.
Sưu.
Thoáng cái đã biến mất tại chỗ.
- Cái gì?
Nhiếp Vân thấp giọng hô.
Tinh thần hắn vội vàng câu thông cả động phủ, lại phát hiện ra trong động phủ nào còn bóng dáng của Nhiếp Đồng nữa? Thi thể đa sớm biến mất không thấy gì nữa, biến mất không còn tung tích.
Cấm chế trong Tử Hoa động phủ mạnh tới đâu hắn biết rất rõ. Di Tĩnh nhiều thủ đoạn như vậy mà cũng bị vây khốn hai tháng không thể động dậy. Hiện tại chẳng những Nhiếp Đồng giãy dụa khỏi cấm chế mà còn thoát ra khỏi động phủ. Thậm chí đi ra ngoài lúc nào chủ nhân như hắn cũng không biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không phải lúc trước khi chết Nhiếp Đồng chỉ có thực lực Tôn cấp thôi sao? Sao lại đột nhiên có biến hóa như vậy chứ?
Lần trước có thể nhẹn nhõm nắm ngọc bài có thể giết hắn trong lòng bàn tay, từ đó Nhiếp Vân đã biết rõ đệ đệ mình không tầm thường. Thế nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ tới lại xảy ra chuyện quái dị như vậy.
Chẳng lẽ bởi vì xóa bỏ phong ấn trên thi thể Nhiếp Đồng cho nên mới khiến cho cả liễn xa biến hóa hay sao?
Đột nhiên một suy nghĩ hiện lên trong đầu hắn.
- Ở đó.
Suy nghĩ này vừa mới sinh ra thì chợt nghe Di Tĩnh hét lớn một tiếng. Hắn nhìn lại, ở trong liễn xa, ngoài Tử Hoa động phủ, thi thể của Nhiếp Đồng đang lăng không phi hành, song song với cỗ thi thể cực lớn kia, vẫn không nhúc nhích.