Vô Tận Đan Điền

Chương 878: Lôi binh cửu chuyển (2)



Tuy nhiên, cho dù biết rõ không độ được thì hắn cũng muốn xông lên. Bằng không cho dù không độ lôi kiếp thì cũng chỉ có một con đường có thể đi, đó là chết.

Nhiếp Vân còn chưa muốn chết, trị liệu chi khí vạn chuyển, khôi phục thương thế trên người, con mắt lần nữa híp lại.

- Nếm thử chiêu này của ta.

Thấp giọng quát, lòng bàn tay khẽ đảo, U Minh kiếm và Kiếm Thần chi kiếm đồng thời xuất hiện trong lòng bàn tay, kiếm đạo chi khí điên cuồng xoay tròn. Hai cánh tay trái phải đều cầm một kiếm, đồng thời đánh ra một tuyệt chiêu giống nhau, không ngờ hắn lại dùng hai tay cùng lúc thi triển Vô thượng đại kiếm thuạt.

Tứ quý kiếm phápm Phá trần tuyệt sát kiếm, Đại bi thất tiên kiếm, Linh tê phá thiên kiếm, Phiêu miểu thiên thủ kiếm, Thiên địa huyền dương đại kiếm thuật... Mười bộ Vô thượng kiếm thuật ở hai tay trái phải của hắn đều được thi triển ra. Mỗi một tay đều tạo ra một bộ Vô thượng đại kiếm thuật hoàn chỉnh.

Mà hai bộ kiếm thuật này dưới hai mũi kiếm chậm rãi dung hợp lại.

Ông.

Hai bộ vô lượng đại kiếm thuật dung hợp lại với nhau, lập tức bộc phát ra một cỗ uy thế kinh thiên động địa, so với Vô lượng đại kiếm thuật bình thường còn cường đại hơn gấp chục lần.

Ở chỗ tế tự chi địa Nhiếp Vân đã biết rõ bởi vì Kiếm linh cho nên U Minh kiếm và Kiếm thần chi kiếm, hai thanh vương giả chi kiếm này có thể phối hợp hoàn mỹ. Lúc ấy hắn đã suy nghĩ nếu như hai thanh kiếm đồng thời thi triển Vô thượng đại kiếm thuật, sau đó thông qua Kiếm linh câu thông, dung hợp lại, không biết sẽ có uy lực gì.

Nhưng mà nếu như muốn dung hợp, yêu cầu về không chế lực lượng vô cùng nghiêm khắc. yêu cầu hai tay vững như thái sơn, dù có một chút sai lầm nào cũng khó có khả năng thành công được. Mà loại độ chính xác này cho dù là cường giả đan điền Huyệt Khiếu cảnh cũng chưa hẳn đã có thể triệt để khống chế được.

Vốn hắn cho rằng loại khả năng này chỉ có thể thực hiện trên lý luận, không ngờ khi có được thiên phú Thiên thủ sư lại có thể dễ dàng thi triển như vậy.

Thiên phú Thiên Thủ sư có thể khiến cho hai tay càng thêm ổn định, càng thêm linh hoạt và mẫn cảm. Chuyện trước kia không làm được ở dưới thiên phú này lập tức biến thành trò trẻ con.

Ầm ầm.

Vô thượng đại kiếm thuật dung hợp bộc phát ra uy thế hủy thiên diệt địa, tạo thành một cỗ kiếm quang xẹt qua thiên cổ, kích động chín tầng trời, bắn thẳng về phía Lôi binh cửu chuyển.

Còn chưa tới nơi thì thiên địa biến sắc, mây đen trên không trung dương như cũng sợ hãi mà tránh qua một bên.

Lôi binh cửu chuyển dường như cũng biết chiêu này có uy hiếp với nó, cho nên thân thể khẽ đảo, tiến hóa tới hình thái thứ hai.

Lôi binh hình thái thứ hai thực lực tăng cường gần gấp đôi, toàn thân đều có điện mang lập lòe, hai mắt trống rỗng mang theo vẻ lập lòe. Lôi điện như là nắm tay đột nhiên xiết chặt, rít gào bắn ra.

Ầm ầm.

Nắm tay va chạm với Vô thượng đại kiếm thuật dung hợp, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa. Không gian thoáng cái bị xé nát, khắp nơi đều có sấm sét vang dội.

Phốc.

Nhiếp Vân lần nữa bị đánh bay ra ngoài, sắc mặt đỏ lên.

Tuy rằng dung hợp Vô thượng đại kiếm thuật lại, uy lực cực kỳ cường đại. Thế nhưng lôi binh cửu chuyển thực sự quá mạnh mẽ, hắn vẫn không phải là đối thủ như trước.

Tuy nhiên, lôi binh cửu chuyển dường như cũng không tốt lành gì, tuy nhiên bản thân nó hoàn toàn là do lôi điện tạo thành, thân thể lập lòe, đạt tới hình thái thứ ba, không nói tới việc thương thế khôi phục toàn bộ, thực lực lại lần nữa tăng vọt, sức chiến đấu càng mạnh hơn nữa.

- Cái gì?

Nhìn thấy đối phương mới đạt tới tam chuyển thì đã có thể loại bỏ công kích mạnh nhất của mình, Nhiếp Vân biết rõ không còn chút khả năng nào nữa. Ở sâu trong lòng hắn sinh ra cảm giác vô lực, đồng thời cảm thấy linh hồn mê muội từng đợt. Rất hiển nhiên, vừa rồi đối công đối phương chẳng những đối kháng lại Vô thượng đại kiếm thuật dung hợp mà đồng thời còn dùng linh hồn công kích, đả thương hắn.

Lôi binh cửu chuyển chẳng những có thể công kích thân thể mà còn có thể công kích linh hồn. Chính bởi vì như vậy cho nên mới khiến cho vô số cường giả Phá Không cảnh đỉnh phong cũng phải chịu vẫn lạc.

- Chẳng lẽ thực sự phải chết ở đây sao? chết dưới lôi kiếp của chính mình?

Nhớ tới lời khuyên của Nghiêm Minh Tử trước đó, Nhiếp Vân còn chưa để ý. Mà bây giờ ngẫm lại, sở dĩ đối phương nói nhiều như vậy chỉ sợ đã biết rõ lôi kiếp đáng sợ tới đâu.

Nếu như lúc này hắn đang ở nơi tế tự của Kiếm Thần tông thì chắc chắn sẽ không sợ hãi lôi binh cửu chuyển này. Thế nhưng ở đây hắn lại không có chút biện pháp ngăn cản công kích hung mãnh của đối phương a.

Hạp Hư cảnh sơ kỳ, Đan điền Huyệt khiếu cảnh sơ kỳ, cả hai căn bản không cùng một khái niệm, khác biệt thực sự quá lớn.

- Có chạy không?

Biết rõ đánh không lại đối phương, Nhiếp Vân trị liệu thương thế một chút, thiên phú Thiên Hành sư lại được thi triển, quay người bỏ chạy.

Tuy rằng biết rõ không có khả năng chạy ra khỏi phạm vi lôi vân, nhưng mà có thể tránh thoát nhất thời thì có lẽ có thể nghĩ ra được biện pháp đối phó với lôi binh cửu chuyển này. Nếu như một mực đợi ở đây, ngạnh kháng với nó nhất định sẽ nhanh chóng mất mạng.

Chỉ là trước đó thiên phú Thiên Hành sư đã được hắn dùng ở chỗ không gian liễn xa, tới bây giờ thời gian cũng không ngắn, nếu như không nghĩ biện pháp khác. Một khi hiệu quả mất đi nhất định sẽ không tránh nổi công kích, cho dù không chết thì cũng không sai biệt lắm là bao.

Sưu sưu.

Ngay khi Nhiếp Vân thi triển thiên phú Thiên hành sư, không ngừng chạy thục mạng thì đột nhiên nghe thấy trong cơ thể phát ra tiếng vang kỳ quái. Trong lòng hắn kỳ quái vô cùng, vội vàng nhìn về phía nơi phát ra thanh âm. Vừa mới nhìn qua, sắc mặt lập tức trở nên cổ quái.

Chỉ thấy trên luyện võ trường của Tử Hoa động phủ có một cái trứng nhỏ bằng quả dưa hấu không ngừng xoay tròn, mà thanh âm này chính là do nó phát ra.

Lúc này trứng co rút lại, dường như sinh mệnh đang thai nghén bên trong, tùy thời đều có thể phá trứng mà ra.

- Đây là vật gì?

Nhìn thấy thứ này lớn như vậy, vẻ mặt Nhiếp Vân vô cùng nghi hoặc.

Từ lúc nào trong Tử Hoa động phủ lại xuất hiện thứ này chứ?

- Đúng rồi, chẳng lẽ là đồ vật bắn ra từ trong hắc động, đã được ta thu vào Tử hoa động phủ trước đó?

Đột nhiên Nhiếp Vân nhớ tới một chuyện.

Khi Nhiếp Vân và Di Tĩnh muốn xông vào trong khe nứt không gian thì từng có một đạo quang mang từ trong lỗ đen bắn ra. Lúc ấy hắn cũng không có thời gian nhìn đã lập tức thu nó vào trong Tử Hoa động phủ. Chẳng lẽ là thứ lớn bằng quả dưa hấu này?