Vô Tận Đan Điền

Chương 891: Giá họa (2)



- Như vậy được rồi, chúng ta đi.

Hồ Khuê đứng dậy.

Thương nghị xong, hai người đồng thời đứng dậy, nói với mấy tên đệ tử hạch tâm còn lại mấy tiếng, lúc này mới lặng lẽ bay về phía xa xa.

Bọn họ đều có thực lực Hạp Hư cảnh đỉnh phong, muốn không bị phát hiện cho dù là tồn tại đồng cấp cũng khó mà tìm kiếm được chứ đừng nói chi là người phủ thành chủ.

- Muốn giá họa ta? Ha ha, còn non một chút. Ta mới là lão tổ tông vu oan giá họa nha.

Bọn hắn vừa mới đi thì Nhiếp Vân ở dưới mắt đất, nghe rõ mọi chuyện cười nhạt một tiếng. Hắn cũng không có đi lên mà dọc theo mặt đất theo sát hai người này.

Vừa rồi khi hai người nói chuyện, tuy rằng bố trí cấm chế nhưng mà đối với thiên phú thiên nhãn của Nhiếp Vân mà nói căn bản không có ảnh hưởng gì. Cho nên những lời đối thoại này hắn nghe hai năm rõ mười. Biết rất rõ ràng hai người này muốn vu oan giá họa cho hắn.

Từ khi trọng sinh tới nay Nhiếp Vân trước giá họa Tề Dương, Ngũ hoàng tử, sau đó lại giá họa cho Tử Quỳnh Hoàng, Kỳ Hoàng, Sở Dương và Tông Nham... Thủ đoạn vu oan giá họa đã sớm lô hỏa thuần thanh. Hai người này lại còn định giá họa cho hắn, quả thực là tự mình tìm chết.

Đi theo sau lưng hai người, tốc độ của Nhiếp Vân dưới đất tăng nhanh, ra khỏi thành mới bay ra khỏi mặt đất. Ba người hai trước một sau rời đi, đi ướng chừng được nửa canh giờ mới vào trong một sơn cốc. Thấy bọn họ dừng lại, lúc này Nhiếp Vân mới ẩn nấp kỹ, dùng thiên nhãn nhìn về phía sơn cốc.

Sơn cốc nhìn qua im ắng, một chút động tĩnh cũng không có. Nếu như nhìn kỹ lại phát hiện bên trong đã sớm bị dùng thủ đoạn mạnh mẽ che dấu, bên trong có vô số binh sĩ ẩn nấp.

- Quả nhiên có linh thạch mạch quáng, có rất nhiều linh thạch tuyệt phẩm a.

Dưới thiên nhãn chiếu rọi, những bố trí kia đều xuất hiện. Nhiếp Vân nhanh chóng nhìn thấy một mật thất đầy linh thạch bên trong lòng núi.

Những linh thạch này xem ra vừa mới được đào ra không lâu, còn chưa được cất vào trong linh binh phi hành hoặc là nạp vật đan điền. Cho dù so với cung điện thứ sáu trong Tử Hoa động phủ ít hơn rất nhiều, nhưng mà cũng là một con số tài phú không nhỏ.

- Ồ? Không ngờ thành chủ cũng có ở đây? Ha ha, như vậy thì càng tốt...

Thiên nhãn quét qua một vòng, đột nhiên phát hiện ra thành chủ cũng có ở đây, Nhiếp Vân lập tức cười lớn.

Đang suy nghĩ xem nên giá họa thế nào thì lại có nhân chứng ở đây, lo gì không thành công chứ?

- Người rất nhiều, xem ra không có gì, chúng ta đi xuống.

Nhiếp Vân có thiên nhãn quan sát, cho nên chỉ trong giây lát đã nhìn rõ tình huống trong cốc. Thế nhưng Tang Hồng Y và Hồ Khuê cũng không có năng lực nghịch thiên như vậy. Bọn hắn cẩn thận quan sát địa hình, cuối cùng đưa ra kết luận, lặng lẽ đáp xuống dưới, tiềm hành.

Cho dù bọn hắn không có được thiên phú Địa hành sư và thiên phú Thần thâu, nhưng mà dù sao cũng là cường giả Hạp Hư cảnh đỉnh phong. Linh hồn Linh cấp đỉnh phong, muốn ẩn nấp thì những người bên trong cũng khó phát hiện nổi.

Rất nhanh bọn hắn đã tiến vào trong sơn động ở sơn cốc, lặng lẽ đi tới mật thất có linh thạch.

- Tới phiên ta.

Thấy tốc độ của bọn hắn rất nhanh, đang tìm tới mật thất chứa linh thạch, Nhiếp Vân biết rõ thời cơ đã tới, cho nê lập tức thả người chạy thẳng tới thông đạo.

- Ai...

Hắn nhảy vào lần này cũng không có che dấu thân thể, cho nên vừa mới vào sơn cốc đã bị binh sĩ phát hiện ra. Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, nắm tay xiết chặt, nhẹ nhàng đẩy về phía trước.

Phịch.

Binh sĩ này còn chưa kịp nói xong thì nội tạng đã biến thành bụi phấn, trực tiếp bị Nhiếp Vân giết chết.

- Đi.

Đánh chết Nhiếp Vân, ngón tay Nhiếp Vân khẽ điểm, tạo thành một cái lỗ lớn trên người binh sĩ này. Lúc này thiên phú Địa hành sư lóe lên, rất nhanh đã chui xuống đất, chạy như điên về phía sơn động có chứa linh thạch.

- Hỏng bét, có người xông vào, nhanh.

Binh sĩ vừa chết lập tức tạo thành kinh động, không tới ba hô hấp đã có mấy đạo lưu quang bắn tới. Đi đầu là thành chủ Bao Đồng.

- Chuyện gì xảy ra?

Vừa mới đáp xuống thì Bao Đồng đã lên tiếng hỏi.

- Thành chủ, người xem.

Một binh sĩ chỉ vào thi thể dưới mặt đất.

- Tuy rằng người này cố ý phá hỏng miệng vết thương, nhưng mà dưới một quyền xương cốt vỡ vụn, ngay cả một lời cũng không phát ra được. Linh hồn cũng trực tiếp bị xóa bỏ... Trừ Phá Thiên kinh tiên quyền của Hóa Vân tông ra không còn chiêu số nào khác.

Liếc mắt nhìn, nắm tay Bao Đồng đột nhiên xiết chặt.

Danh khí của Phá Thiên Kinh tiên quyền Hóa Vân tông vô cùng lớn, Bao Đồng thân là thành chủ chưởng quản một thành thị nhị lưu cũng từng học qua một chút da lông. Liếc mắt hắn đã nhìn ra binh sĩ này bị chiêu số nào đánh chết.

Miệng vết thương trên thi thể cho dù đã bị xử lý, khiến cho người ta không thể xác định. Nhưng mà rất rõ ràng bởi vì thời gian cấp bách cho nên xử lý rất cẩu thả, vẫn để lại chút dấu vết.

- Các ngươi đều tản ra cho ta, chuyện này không ai được phép nói ra.

Nhận ra nguyên nhân cái chết của binh sĩ, sắc mặt thành chủ Bao Đồng đột nhiên biến đổi, vội vàng quay đầu phân phó một câu.

- Vâng.

Mặc dù mọi người không biết tại sao hắn lại phân phó như vậy, nhưng mà vẫn nhịn không được mà giải tán đi.

Thấy mọi người rời đi, lúc này Bao Đồng mới cắn răng, nhanh chóng chạy về phía sơn động kia. Đường đi của hắn khác với đường đi của Hồ Khuê và Tang Hồng Y, xem ra là thông đạo bí mật.

Không nói tới thành chủ Bao Đồng, lúc này Tang Hồng Y và Hồ Khuê đã đi tới gian phòng có chứa linh thạch.

- Quá nhiều linh thạch tuyệ tphẩm, so với trong tưởng tượng của ta còn nhiều hơn, chừng hơn mười vạn khỏa. Ha ha, lần này chúng ta phát tài rồi.

Đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy linh thạch đầy đất, hai mắt hai người sáng ngời, vươn tay ra, đang muốn thu toàn bộ vào trong nạp vật đan điền thì đột nhiên nhìn thấy dưới mặt đất toát lên một cánh tay, ngay lập tức thu lại toàn bộ linh thạch.

Sưu sưu...

Tất cả linh thạch triệt để biến mất không thấy gì nữa.

- Cái gì?

Thấy một màn như vậy hai người đồng thời giật mình, bàn tay này từ đâu tới vậy?

Có người nhanh chân tới trước.

- Hồ Khuê, vật tới tay, chúng ta đi.

Trong lúc hai người đang tức giận, định phá mặt đất tìm kiếm người này thì đột nhiên nghe thấy một đạo thanh âm nhàn nhạt vang vọng từ vách tường.

Nghe thấy thanh âm này Tang Hồng Y chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng, sởn hết gai ốc.

Thanh âm này không ngờ lại giống hắn như đúc, thậm chi ngay cả khí tức linh hồn tản mát ra cũng giống như đúc, không có gì khác biệt.