Vô Tận Đan Điền

Chương 919: Một bóng lưng (1)



Dù sao Hạp Hư cảnh ở trong tông môn, thế gia cùng với bất luận một thành thị nào trong Phù Thiên đại lục đều là tồn tại giống như lão tổ vậy.

- vâng.

Mọi người nói một câu, đi tới tiểu viện của mình.

Trước mắt những tiểu viện này cũng không có người ở, bên trên có vô số bụi đất. Nhiếp Vân tùy tiện tìm một tiểu viện, bên trên đánh số chín ngàn năm trăm hai bảy, lúc này hắn cũng không nhiều lời, bàn tay nhấn vào trên cửa một cái, quang mang lập lòe rồi đi vào trong.

Đánh thủ ấn lên trên cửa đồng nghĩa với việc thông báo tiểu viện này có người, những người khác vừa nhìn thấy đã biết cho nên sẽ không tới quấy rầy.

Thấy mọi người tiến vào tiểu viện, Viên Kim cũng xoay người rời đi. Khảo hạch của những đệ tử còn lại rất là phiền phức, hắn còn phải tự mình tới quản lý.

Tiến vào tiểu viện, Nhiếp Vân đóng cửa lại, tuy rằng nói là tiểu viện nhưng trên thực tế bên trong cũng không nhỏ, chừng mấy trăm trượng vuông. Ở bên trong tu luyện vũ kỹ cũng dư xài.

Bàn tay vung lên, pháp lực tuôn ra, quét sạch tro bụi, sau đó mới đi vào phòng, lẩy ra một bình rượu.

- Trước tiên cảm ứng xem phụ mẫu ở nơi nào.

Đến Hóa Vân tông, một trong những mục đích chính là tìm phụ mẫu, hiện tại thuận lợi tiến vào tông môn chính là để gặp bọn họ.

Truy tung chi khí vận chuyển trong người, một lát sau hắn lắc đầu.

- Không ngờ hai người lại không ở ngoại vi Thiên ngoại thiên, xem ra là tu hành trong chỗ sâu.

Tuy nhiên, xem ra cũng không cần lo lắng tới sự an toàn của phụ mãu.

Cảm ứng một hồi, phát hiện ra phụ mẫu cũng không có ở trong ngoại vi thiên ngoại thiên, xem ra lời Thiên Huyễn nói là thật. Phụ mẫu hắn, tỷ tỷ đều có kỳ ngộ, chỉ sợ hiện tại đang liều mạng tu hành.

- Thí luyện Quỷ Vụ minh hải còn có ba ngày, cho dù tu luyện thì thực lực cũng không tăng trưởng gì, còn không bằng thừa dịp thời gian này đi xem... Có lẽ có thể gặp mặt được nàng.

Đột nhiên Nhiếp Vân nhớ tới đạo thân ảnh không nhiễm bụi trần trước đó, hai mắt trở nên cực nóng giống như mặt trời.

Nàng trời sinh thích yên tĩnh, ở lại ở biên giới thiên ngoại thiên, hơn nữa cũng cách nơi này không xa.

Hiện tại còn có ba ngày nữa mới tới thí luyện Quỷ Vụ minh hải, cho dù tu luyện cũng không có bao nhiêu tiến triển, còn không bằng đi qua, có lẽ có thể lần nữa nhìn thấy nàng...

- Nàng có khỏe không? Hiện tại... Nàng còn chưa biết ta. Làm sao ta có thể đi gặp nàng được đây?

Trong lòng muốn đi nhưng lại do dự.

Kiếp trước hai người luyến ái, sinh tử gắn bó, cuối cùng chết trong ngực hắn. Mà kiếp này hắn và nàng còn chưa biết nhau, nên dùng lý do gì để gặp chứ? Nếu như bị nàng ghét bỏ thì phải làm sao bây giờ?

Trong lúc nhất thời tâm tình lo mất xuất hiện trong lòng hắn.

Đừng nhìn Nhiếp Vân là người của hia thế giới, lúc chiến đấu trầm ồn như lão quái vật, trên thực tế phương diện cảm tình lại rất ngu ngốc. Bởi vì kiếp trước thực sự quá lo lắng, cho nên lúc sắp gặp mặt nàng hắn lại không biết nên làm thế nào.

- Ta nên dùng bộ dáng nào đi gặp mặt nàng đây? Nếu như dùng bộ dáng bây giờ liệu có phải là lừa gạt hay không?

Càng nghĩ càng xoắn xuýt, càng nghĩ thì Nhiếp Vân càng cảm thấy chột dạ.

Lúc chưa gặp thì nôn nóng, nhưng lúc sắp gặp lại do dự không quyết.

Nếu như không phải vì phần khắc cốt ghi tâm kiếp trước thì hắn cũng không xoắn xuýt như vậy, càng không bàng hoàng như thế.

Yêu càng sâu thì càng cảm thấy sợ hãi, loại sợ hãi này cũng không phải là sợ hãi bình thường, mà là quý trọng, quý trọng vượt qua tính mạng. Nếu như đối phương không có loại cảm giác này thì căn bản là không phải yêu.

- Được rồi, sớm muộn gì cũng gặp lại. Đã như vậy có xoắn xuýt cũng không có tác dụng gì.

Đột nhiên cắn răng một cái, Nhiếp Vân hít sâu một hơi rồi quyết định.

Sớm muộn gì cũng gặp, cũng phải đối mặt, so với việc xoắn xuýt ở đây còn không bằng trực tiếp đi qua.

Không quản ấn tượng đầu tiên thế nào, không quản việc có thể làm nàng chán ghét hay không, kiếp trước đã có thể theo đuổi được nàng, kiếp nàng... Nàng vẫn là của ta...

Ai đoạt cũng không được.

Trong lòng đã có quyết định, Nhiếp Vân chợt cảm thấy tâm tình khoan khoái dễ chịu, ý niệm trong đầu thông suốt.

Xoẹt xoẹt...

Tâm niệm hiểu rõ, khí tức toàn thân thông thuộn, thực lực Hạp Hư cảnh sơ kỳ đỉnh phong trong cơ thể không ngờ lại có một tia buông lỏng, dường như sắp đột phá, tiến vào cảnh giới Hạp Hư cảnh trung kỳ.

- Quá nhanh.

Cảm nhận tình huống này, hai mắt Nhiếp Vân sáng ngời.

Dựa theo đạo lý mà nói, sau khi tiến vào Hạp Hư cảnh, tốc độ tấn cấp sẽ giảm bớt rõ ràng, cho dù thiên phú siêu quần, có được hai mươi khỏa đan điền, muốn đột phá không có vài năm cũng đừng mơ hoàn thành. Sở dĩ nhanh như vậy cũng không hoàn toàn là bởi vì tâm niệm thông suốt, mà bởi vì đại đạo chi vũ vừa rồi, còn có liên quan tới luyện hóa phật cốt và tràng hạt kia nữa.

Đại đạo chi vũ, được đại đạo tán thành và lĩnh ngộ, cường giả Phá Không cảnh cũng rất khó lĩnh ngộ ra được. Hắn có chỗ cảm ngộ, cho dù thời gian không dài thì đối với việc củng cố và tăng tu vi cảnh giới cũng có trợ giúp rất lớn.

Lại nói, trước đó cắn nuốt tràng phạt và phật cốt đã khiến cho thân thể hắn tiến bộ rất lớn, cũng có lợi với tu vi. Tuy rằng lúc ấy không khiến cho tu vi có biến hóa rõ ràng, thế nhưng lại làm cho thực lực càng thêm củng cố. Căn cứ vào hai điểm này, khí tức toàn thân hắn hiện tại càng thêm thông thuận, mới khiến cho tu vi Hạp Hư cảnh sơ kỳ đỉnh phong có một tia buông lỏng.

Tuy nhiên, cho dù có buông lỏng thì Nhiếp Vân cũng biết không dễ đột phá như vậy, chỉ sợ không có một hai tháng tuyệt đối khó có thể thành công.

- Đi thôi.

Biết rõ không có cách nào đột phá, Nhiếp Vân không tiếp tục để ý mà rời khỏi tiểu viện, liếc mắt nhìn một phía rồi đi tới.

Đối với người khác mà nói biên giới thiên ngoại thiên nguy hiểm vô cùng, đối với Nhiếp Vân mà nói lại giống như hậu hoa viên vậy, không có một chút chướng ngại nào.

Không nói tới kiếp trước thường xuyên hành tẩu ở đây, quen thuộc vô cùng. Cho dù là lần đầu tiên tới, hắn có được thiên phú Thiên nhãn, cũng có thể nhìn thấy sớm tất cả mọi thứ, sẽ không xuất hiện nguy hiểm.

Tuy rằn thiên ngoại thiên là không gian trận pháp, diện tích vô cùng lớn, đạt tới mấy trăm vạn dặm. Nhiếp Vân sợ bị người ta phát hiện cho nên vận chuyển ẩn nấp chi khí, cẩn thận từng li từng tí đi theo trí nhớ của mình về phía trước, càng đi tâm tình càng kích động.

- Vẫn không có cách biệt gì so với trước kia. Nơi này, loại cảm giác này vẫn quen thuộc như vậy...