Đây là tính tình của nàng, cũng không phải là nàng cố ý ra vẻ như vậy với người khác. Nếu như không phải như vậy thì Tiêu Lăng và Tang Hồng Y cũng sẽ không nhiều lần nếm mùi thất bại a.
- Được rồi, không cần phải nghĩ nhiều như vậy, đi qua xem là được rồi!
Từ dưới đất chui ra, đi vài bước tới sau lưng của nàng, hắn cười nói:
- Đạm Đài sư tỷ, sao nàng còn chưa có đi?
- Hôm nay ta đi mệt rồi, ta muốn nghỉ ngơi một chút!
Nghe được thanh âm của hắn, thân hình của Đạm Đài Lăng Nguyệt khẽ lắc lư một cái, lập tức vang lên thanh âm lạnh lùng như băng vừa rồi.
- Mệt mỏi?
Vẻ mặt thân hình có chút cổ quái.
Đạt tới Thiên Kiều Cảnh, trong cơ thể câu thông Thiên Địa chi kiều, trên cơ bản sẽ không cần ngủ không cần nghỉ ngơi. Thế nhưng sao cường giả Nạp Hư cảnh lại mệt mỏi cơ chứ?
- Đi ra hòn đảo này cũng là một loại khảo nghiệm đối với đệ tử Hóa Vân tông. Hôm nay sắc trời đã tối, ta muốn ở đây nghỉ ngơi một chút, nếu như ngươi muốn đi, vậy thì xin mời đi trước đi.
Đạm Đài Lăng Nguyệt đột nhiên giải thích một câu, bàn tay trắng nõn nà vung lên, đánh ra một sơn động ở sườn núi cách đó không xa. Ngay sau đó lập tức đi vào trong.
- Sắc trời đã tối?
Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn thoáng qua chung quanh. Hắn phát hiện ra quả nhiên mặt trời đã dần dần hạ xuống, dường như trời đã sắp tối rồi.
Không gian bên trong Quỷ Vụ minh hải cũng có mặt trời, cũng có quần tinh vờn quanh. Chỉ có điều thời gian rõ ràng khác với trên Phù Thiên đại lục. Phù Thiên đại lục hiện tại hẳn đang là giữa trưa, mà ở nơi này lại sắp tới ban đêm rồi.
Mục đích lần này tới đây của hắn chính là vì đi cùng với Đạm Đài Lăng Nguyệt. Nàng nói không đi, tự nhiên Nhiếp Vân cũng sẽ không rời đi.
Lắc đầu đánh ra một sơn động cách đó không xa, sau đó cũng đi vào.
Nghe được lời vừa rồi của nàng, rốt cuộc Nhiếp Vân cũng coi như hiểu được vì sao hòn đảo này lại lớn như vậy.
Thực lực của hắn như vậy, lại có tuyệt chiêu có thể làm cho tốc độ thân pháp rất nhanh như Tật Phong Huyền Thiên Bộ, thế nhưng muốn đi ra khỏi hòn đảo này cũng khó khăn như vậy. Như vậy càng không cần phải nói tới đệ tử bình thường, đệ tử tinh anh a!
Tuy rằng giá trị công huân mà những người này phải nộp lên ít. Thế nhưng từ hòn đảo đi đến Quỷ Vụ minh hải, khoảng cách này khá dài. Chỉ sợ sẽ phải tiêu hao vài ngày. Mà thời gian thí luyện lại có hạn chế, đợi đến lúc đi tới Quỷ Vụ minh hải, thời gian cũng sẽ không còn bao nhiêu. Như vậy mặc dù chỉ có một trăm điểm cống hiến thì cũng rất khó có thể tích lũy đủ a!
- Ồ? Đúng rồi, để xem điểm cống hiến của ta được bao nhiêu rồi.
Trong lòng khẽ động, cổ tay khẽ đảo một cái, đem ngọc bài mà Viên Kim đưa cho mỗi người khi còn ở trên quảng trường Lăng Tiêu đỉnh.
Ngọc bài này có thể ghi chép điểm cống hiến, chỉ cần ngươi đạt được bảo vật hoặc là đánh chết yêu thú. Như vậy nó sẽ tự động ghi chép vào phía trên.
Bàn tay khẽ phất một cái, quang mang trên ngọc bài lập loè, một hàng chữ hiện lên phía trên.
- Đạt được một quả Thông Linh Xích Vân quả, năm vạn giá trị công huân!
- Năm vạn? Nhiều như vậy?
Nhiếp Vân sững sờ, hai mắt trợn tròn.
Cống hiến của Hóa Vân tông điểm so với linh thạch tuyệt phẩm còn trân quý hơn. Một điểm điểm cống hiến ít nhất cũng có thể hối đoái lấy mười miếng linh thạch tuyệt phẩm. Dù thế nào thì hắn cũng không thể tưởng được một quả Thông Linh Xích Vân quả lại đáng giá như vậy. Giá trị tới năm vạn công huân!
Bất quá ngẫm lại cũng không còn giật mình, Thông Linh Xích Vân quả có thể làm cho Thông Linh Xích Vân báo bán bộ Phá Không Cảnh tấn cấp, vật trân quý như thế, đừng nói là năm mươi vạn linh thạch tuyệt phẩm. Cho dù là trăm vạn nhất định cũng sẽ có người mua!
Trăm vạn linh thạch tuyệt phẩm tuy rằng là một con số tài phú lớn. Thế nhưng tính ra trên toàn bộ Phù Thiên đại lục, người có thể xuất ra nhiều tiền như vậy cũng có số lượng không ít.
- Đáng tiếc Thông Linh Xích Vân báo là do đám người Tiêu Lăng giết. Mặc dù ta đã trộm thi thể, thế nhưng điểm giá trị công huân cũng sẽ không ghi chép lên trên người của ta a.
Nhớ tới năm vạn giá trị công huân này sẽ phải nộp lên, Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Giá trị công huân chỉ có nộp lên thì mới có thể tính toán được. Thế nhưng Thông Linh Xích Vân quả có thể trợ giúp cho hắn tấn cấp, làm sao hắn có thể đưa lên được chứ.
Về phần thi thể của Xích Vân báo, không phải là do chính tay hắn giết, như vậy cũng không được tính điểm cống hiến.
Cứ như vậy, hắn vẫn như trước, ngay cả một điểm cống hiến cũng không có. Xem ra vẫn nên tự tay săn giết yêu thú mới được, về phần những yêu thú cấp bậc thấp mà hắn giết khi trước, cơ hồ không đáng kể.
Sưu sưu sưu!
Ngay khi hắn đang nghiên cứu Thông Linh Xích Vân quả, định nuốt nó vào để tấn cấp thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng xé gió dồn dập. Lập tức có bốn đạo thân ảnh đã rơi vào trong sơn cốc.
Chính là đám người Tiêu Lăng theo đuôi đuổi theo hắn.
- Hóa ra là mấy vị sư huynh Tiêu Lăng, Cát Hoan. Tốc độ của các ngươi tới thật nhanh a.
Cười nhạt một tiếng, Nhiếp Vân từ trong sơn động đi ra, lập tức giả bộ vẻ mặt kinh ngạc nói
- Các ngươi làm sao vậy? Sao lại chật vật như vậy a?
Lúc này đám người Tiêu Lăng thoạt nhìn có chút chật vật, trước đó chiến đấu cùng với Thông Linh Xích Vân báo đã tiêu hao rất lớn. Hơn nữa vừa rồi vừa tức vừa vội, trên mặt cả đám đều mang theo vẻ ủ rũ khó có thể che dấu.
- Ranh con, ngươi đã vụng trộm cùng với yêu thú tính toán chúng ta. Chuyện này đã xúc phạm môn quy, đáng bị phanh thây xé xác. Bây giờ không còn lại có mặt mũi hỏi chúng ta bị làm sao? Ngươi muốn chết!
Sắc mặt Tiêu Lăng vô cùng dữ tợn, vừa mới mở miệng đã hét lớn một tiếng.
- Đúng vậy, ngươi và Thông Linh Xích Vân báo liên thủ, đối phó với sư huynh, bất nhân bất nghĩa, không tôn trọng bề trên. Chuyện này nhất định ta sẽ một hai năm rõ mười báo cáo lên tông môn!
Cát Hoan hừ lạnh một tiếng.
Hai người nói rất nhanh, hùng hổ dọa người, mang theo hương vị cưỡng chế áp bách người khác.
Ở trong Hóa Vân tông, giữa cácđệ tử có thể tranh đấu, nếu như cùng với người ngoài đối phó với đệ tử đồng tông. Như vậy đã xúc phạm môn quy, hai người vừa mới mở miệng đã chụp mũ cho Nhiếp Vân một cái tội lớn, lại còn không tôn trọng sư huynh.
- Cùng với yêu thú tính toán các ngươi? Nhị vị đang nói gì vậy? Sao ta lại nghe không hiểu cơ chứ?