Đạm Đài Lăng Nguyệt và Nhiếp Vân rời đi, lúc này Tiêu Lăng mới nhìn về phía Cát Hoan, sắc mặt âm trầm.
Mời vừa rồi hắn còn chưa nói hết lời thì Cát Hoan đã đồng ý với đối phương, khiến cho hắn vô cùng tức giận.
- Có ý gì sao? Nếu như hiện tại chúng ta mà giết hắn sẽ danh bất chính, ngôn bất thuận. Sẽ bị Đạm Đài Tiên Tử nắm lấy chuyện này. Đây cũng không phải là chuyện tốt gì, bất quá...
Nói đến đây, Cát Hoan khẽ cười cười, nói:
- Vừa rồi ta đã ghi chép tình cảnh Vân Phong động thủ với chấp pháp đệ tử lại rồi. Nếu như hiện tại đem hình ảnh này truyền về Chấp Pháp đường, như vậy bọn họ sẽ có phả ứng gì chứ?
- Nhất định sẽ khiến cho Chấp Pháp đường nổi giận, đến lúc đó chỉ sợ sẽ trực tiếp hạ lệnh xử tử hắn a!
Nghe thấy lời nói của Cát Hoan, hai mắt Tiêu Lăng thoáng cái sáng lên, hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Trưởng lão phụ trách Chấp Pháp đường gọi là Lô Khiếu, cực kỳ bao che khuyết điểm. Chấp pháp đệ tử bị người ta bắt nạt, mặc kệ đối phương có sai hay không, bình thường đều bị trừng phạt. Vừa vặn đệ tử thân truyền Hồ Khuê của hắn lại vừa mới bị người ta giết chết. Nếu như đem đoạn hình ảnh này truyền sang đó, nhất định sẽ khiến cho hắn tức giận, thậm chí còn sẽ trực tiếp hạ mệnh lệnh chém giết tiểu tử này.
Một khi đã có mệnh lệnh, động thủ với Vân Phong này sẽ danh chính ngôn thuận, cũng không còn bất cứ vấn đề gì nữa.
- Vẫn là Cát Hoan sư huynh có biện pháp! Hiện tại ta sẽ bố trí Truyền Tống Trận, truyền tống tin tức về a!
Hai chấp pháp đệ tử cũng lập tức hiểu ra lợi hại trong chuyện này, hai mắt sáng ngời, cười ha hả.
Mới vừa rồi Nhiếp Vân động thủ với chấp pháp đệ tử là sự thực không thể chối cãi. Cho dù là đệ tử hạch tâm, gặp phải chấp pháp tối đa thì cũng phải tới Chấp Pháp đường giải thích. Thế nhưng khi bị bắt cũng không thể phản kháng, ngang nhiên phản kháng. Cho dù không có làm sai gì thì cũng tương đương với phạm vào tội lớn ngập trời.
Không hổ là minh chủ Huyễn Thương minh, xếp hạng thứ chín trên Phá Không tiềm lực bảng, thật là ác độc!
- Được.
Cát Hoan gật gật đầu, thấy hai vị chấp pháp đệ tử rất nhanh đã bố trí xong trận pháp truyền tống. Hắn cười nhạt một tiếng, đưa tay vào trong ngực, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ lại.
- Làm sao vậy?
Nhìn thấy nét mặt của hắn, đám người Tiêu Lăng đều sững sờ.
- Ngọc bài ta ghi chép hình ảnh không ngờ đã bị… mất rồi!
Nửa ngày sau, Cát Hoan tìm khắp thân thể một vòng, lúc này sắc mặt mới vô cùng khó coi. Thanh âm như tự lầm bầm lên tiếng.
...
- Muốn tính toán ta? Các ngươi còn non lắm!
Là lão quái vật sông hai kiếp, môn quy của Hóa Vân tông mà hắn biết còn nhiều hơn đám tiểu tử này. Vừa rồi thoạt nhìn động thủ lỗ mãng, thế nhưng trên thực tế hắn đã sớm chuẩn bị xong đường lui. Thấy Cát Hoan vụng trộm ghi chép hình ảnh cho nên hắn thừa dịp loạn đã trộm đi mất.
Nếu giấu đồ vào trong Nạp Vật đan điền thì hắn còn cần tiếp xúc với thân thể mới có thể trộm được. Thế nhưng nếu ném trên ngực sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Thiên phú thần thâu thứ hai ăn cắp bắt đầu đạt tới trình độ thần không biết quỷ không hay, mà ngay cả Cát Hoan cũng không thể phát hiện ra được.
Thông Linh Xích Vân báo tử vong, đoạn đường sau đó đã không còn yêu thú cao cấp nào nữa. Cấp bậc cao nhất cũng chỉ là Thiên Kiều Cảnh đỉnh phong. Bị một cái tát của Nhiếp Vân chụp chết, nhìn giá trị công huân tăng trưởng hơn một trăm điểm, hắn không khỏi im lặng một hồi.
Xem ra giá trị công huân cao thấp thế nào cũng có quan hệ với thực lực của bản thân. Nạp Hư cảnh đánh chết yêu thú Thiên Kiều Cảnh vô cùng đơn giản, giá trị công huân cũng sẽ thấp. Dùng thực lực Thiên Kiều Cảnh đánh chết yêu thú đồng cấp, như vậy giá trị công huân sẽ lớn hơn.
Hai người toàn lực phi hành, ngay cả một câu cũng không nói. Tốc độ rất nhanh, khi trời mới tờ mờ sáng thì cả hai đã nhìn thấy một cái hải dương bị sương trắng bao phủ, xuất hiện ở trước mặt hai người.
Nhiếp Vân tính toán một phen, bọn hắn đã phi hành cả buổi, lại cộng thêm một đêm. Dùng thực lực như hắn mà cũng phải bay thời gian dài như vậy mới có thể rời khỏi phạm vi của v này. Quả thực không biết những đệ tử bình thường kia đạt được công huân như thế nào a.
- Nơi này là Quỷ Vụ minh hải?
Hai người dừng lại bên bờ biển, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy biển cả trước mắt vô biên vô hạn, khác với nước biển màu xanh da trời trên Phù Thiên đại lục, nước ở đây màu ngăm đen. Bên trên có sương trắng vờn quanh, một cỗ U Minh chi khí thỉnh thoảng phát ra, xâm nhập vào trong cốt tủy, khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
- Nghỉ ngơi điều chỉnh một canh giờ đi. Sau đó chúng ta sẽ đi vào. Mặc kệ ngươi và đám người Tiêu Lăng này có ân oán gì, cố gắng không nên chiến đấu ở chỗ này. Nơi này rất là nguy hiểm, không phải là chỗ mà ngươi có thể tưởng tượng ra được đâu.
Đạm Đài Lăng Nguyệt lạnh lùng nói.
- Được!
Nhiếp Vân gật gật đầu.
Đám người Tiêu Lăng này hắn nhất định phải giết chết, điểm ấy không cần cân nhắc. Về phần nguy hiểm, hắn có được rất nhiều thiên phú, cho nên vẫn có tự tin nhất định a.
Thấy Nhiếp Vân tuy rằng gật đầu, thế nhưngtrong ánh mắt lại hiện lên vẻ lơ đễnh, Đạm Đài Lăng Nguyệt khẽ lắc đầu. Đang định nói một câu, cuối cùng nàng lại im lặng.
Cũng không biết có cảm giác gì mà nàng đối xử với người khác cực kỳ lạnh lùng. Thế nhưng khi nhìn thấy thiếu niên này lại giống như đặc biệt quen thuộc. Từ chỗ sâu trong linh hồn đã bắt đầu có vẻ thân cận, loại cảm giác này nàng chưa bao giờ cảm nhận được. Cho nên mới làm cho nàng vô cùng phiền não.
- Về sau cách xa người này ra một chút...
Trong lòng thì thào tự nói, Đạm Đài Lăng Nguyệt tìm một nơi cạnh bờ biển rồi khoanh chân ngồi xuống, khôi phục thể lực và tinh thần.
Tuy rằng thời gian đi đường không dài, thế nhưng toàn lực chạy như điên. Lại tăng thêm tinh thần tập trung độ cao, tiêu hao hay rất lớn a.
Nhiếp Vân có thiên phú Nguyên Khí sư, thể lực tràn đầy, không quan tâm tới vấn đề này. Bất quá, một đường tinh thần của hắn không ngừng nhìn quét qua cho nên cũng có chút mệt mỏi.
Tiện tay bố trí một cái cấm chế ở tại chỗ, thân thể nhoáng một cái đã tiến vào bên trong Tử Hoa Động Phủ.
Cấm chế mà hắn bố trí thủ pháp phức tạp, cho dù là cường giả Phá Không Cảnh đứng ở trước mặt cũng không thể nhìn thấu. Cho nên hắn cũng không sợ dò xét.