Vô Tận Đan Điền

Chương 954: Thiên Ngoại chí bảo (2)



Kiếp này so với kiếp trước hắn còn tới Hóa Vân tông sớm hơn một hai trăm năm. Cho nên có rất nhiều chuyện hắn cũng không biết. Giống như cái cung điện này vậy, kiếp trước ngay cả nghe cũng chưa nghe nói qua a.

Cái gọi là chí bảo này bình thường đều có linh tính a. Người có duyên mới có được, không có có duyên phận, cho dù thực lực ngươi có mạnh hơn nữa thì cũng không có khả năng luyện hóa được.

Không nói đâu xa, mượn Tử Hoa Động Phủ làm ví dụ. Nếu như không phải bản thân đạt được chín khỏa Tử Hoa ngọc ấn, đừng nói là cấp Chí Tôn, cho dù là thực lực bây giờ, hắn muốn mạnh mẽ phá vỡ phong ấn bên ngoài động phủ cũng là chuyện không thể nào!

Phong ấn bên ngoài của Tử Hoa Động Phủ là do cao thủ Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh đỉnh phong bố trí mà thành a. Uy lực vô cùng, chỉ là... Cũng đã bị thi thể của Nhiếp Đồng làm cho vỡ nát.

Nhớ tới thi thể của Nhiếp Đồng, Nhiếp Vân cũng không nhịn được có chút kỳ quái. Sau khi tiếp xúc với thể gọi là Hoàng kia lại lần nữa bất động a. Cũng không nhìn thấy dấu hiệu tỉnh lại, cũng không có xảy ra những chuyện quỷ dị khác. Giống như khi trước vậy, vẫn là một cỗ thi thể. Dường như chuyện ngày đó đối với hắn không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

Chỉ là nhiệt độ của thi thể càng ngày càng tăng, thậm chí ngay cả trái tim cũng đang chậm rãi nhảy lên. Thế nhưng vẫn không có cách nào sống lại.

Nghiên cứu rất lâu mà cũng không nghiên cứu ra được. Cuối cùng Nhiếp Vân đành phải buông tha cho việc này, cũng đi quản tới nó nữa.

Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không được.. Bất kể nói như thế nào Nhiếp Đồng đều là đệ đệ của hắn, lại vì hắn mà chết. Hắn tuyệt đối sẽ không để mặc chuyện này. Nếu như thực sự xuất hiện chuyện đáng sợ nào đó, như vậy hắn cũng sẽ toàn lực ngăn cản. Quyết không cho phép cái gọi là Hoàng kia

- xúc phạm tới đệ đệ của hắn.

- Lần này ta tới là do đã tìm được phương pháp luyện hóa!

Hai mắt nhìn vài cung điện cực lớn trước mắt, trong mắt Đạm Đài Lăng Nguyệt hiện lên vẻ phức tạp, mà ngay cả Nhiếp Vân quen thuộc với nàng nhất cũng không nhìn ra nàng đang suy nghĩ cái gì.

Loại ánh mắt này kiếp trước hắn chỉ mới nhìn thấy qua một lần, cũng chính là lần kia. Nàng hương tiêu ngọc vẫn, đã triệt để rời khỏi người hắn.

- Nàng có phương pháp luyện hóa? Vậy thì nhanh đi luyện hóa đi, ta ở chỗ này thủ hộ thay cho nàng.

Nghe thấy ngay cả cường giả Phá Không Cảnh của Hóa Vân tông cũng bất lực, hắn còn tưởng rằng lần này sẽ đi một chuyến uổng công. Thế nhưng lúc này nghe thấy Đạm Đài Lăng Nguyệt nói nàng đã có được phương pháp luyện hóa, cho nên hai mắt Nhiếp Vân lập tức sáng ngời.

- Ta luyện hóa? Ngươi không muốn xem phương pháp luyện hóa hay sao? Bảo vật người có đức sẽ có được, chẳng lẽ ngươi không muốn hay sao?

Trong mắt của Đạm Đài Lăng Nguyệt lập tức hiện lên vẻ quái dị.

Cung điện này cho dù không phải là bảo bối đứng đầu Phù Thiên đại lục thì chỉ sợ ít nhất cũng có thể đứng hàng top năm. Bảo vật như vậy, ngay cả cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh cũng sẽ động tâm. Thế nhưng hắn lại muốn thủ hộ cho nàng luyện hóa.

Chuyện này cũng quá kì quái a!

Dù sao bất kể nói như thế nào, chính thức mà nói, hai người cũng mới chỉ nhận thức được có năm ngày a.

Về chuyện có phải thiếu niên ở trước mắt nàng ngụy trang, muốn dùng loại biện pháp này để lừa gạt trái tim của nàng hoặc là có mục đích khác hay không, Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng không có hoài nghi. Bởi vì trong ánh mắt của đối phương mang theo vẻ thật tình và thành khẩn. Như vậy đã nói rõ đây là suy nghĩ chân thật của hắn.

Nếu như loại thật tình và thành khẩn này cũng có thể ngụy trang ra được. Như vậy chỉ có thể nói rõ tiểu tử này có thiên phú ngụy trang thực sự quá cao.

- Chẳng lẽ kiếp trước mà hắn nói là thực sự...

Đột nhiên, nhớ tới chuyện mà hắn nói, trong lòng Đạm Đài Lăng Nguyệt đột nhiên sinh ra suy nghĩ như vậy.

- Ha ha. Nếu như nàng có thể luyện hóa là tốt nhất, có kiện bảo bối này bảo hộ, nhất định nàng sẽ càng thêm an toàn. Lại thêm thủ đoạn bảo vệ tính mạng của nàng nữa. Nàng có thể an toàn, ta cao hứng còn không kịp. Sao có thể tranh đoạt cùng nàng được chứ?

Không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, Nhiếp Vân khẽ lắc đầu, lại nói tiếp:

- Nhanh đi đ, để ta thủ hộ cho nàng. Đề phòng yêu thú đi qua quấy rầy!

Đối với Nhiếp Vân mà nói, vì nàng, hắn có thể trả giá tất cả. Ngay cả sinh mạng cũng sẽ không tiếc. Cho nên sao có thể quan tâm tới một cái bảo bối cơ chứ?

Lại nói, cho dù bảo bối có trân quý, có nhiều tiền tài hơn nữa, đối với người hắn coi trọng mà nói, tất cả đều là phù du.

Cũng giống như kiếp trước vậy, mặc dù đã đạt tới Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh đỉnh phong. Mặc dù thân là Vô Thượng trưởng lão của Hóa Vân tông, quyền thế ngập trời. Cướp đoạt vô số bảo vật ở thế giới yêu nhân. Thế nhưng lại có thể làm được cái gì cơ chứ? Cho dù có bảo vật nhiều hơn nữa thì hắn cũng không cứu được phụ mẫu, tỷ tỷ, đệ đệ sống lại. Cũng không có cách nào giữ lại dung nhan của nàng.

- Thật sự là tình chàng ý thiếp, cảnh tượng thật là cảm động a.

Ngay khi Đạm Đài Lăng Nguyệt đang gật đầu, định đi luyện hóa cung điện này thì đột nhiên ở phía xa đã có một đạo thanh âm âm lãnh vang vọng. Lập tức có bốn đạo thân ảnh chậm rãi từ đáy biển chui ra. Chính là đám người Tiêu Lăng, xem ra bọn hắn đã sớm đi tới nơi này. Tốc độ so với hai người còn nhanh hơn!

- Làm sao các ngươi lại tới đây?

Nhìn thấy bốn người này xuất hiện, dường như đã ẩn nấp ở đây rất lâu rồi, đôi mi thanh tú của Đạm Đài Lăng Nguyệt nhíu lại.

- Ha ha, muốn biết chúng ta sao có thể tới được đây hay sao? Hừ, xú nữ nhân. Ta hao tốn vô số tâm cơ nịnh nọt ngươi, ngươi lại không lưu tình một chút nào. Mỗi ngày đều giả bộ thanh cao, trang bức. Ta còn tưởng rằng ngươi thực sự rất lạnh lùng, giống như cửu thiên tiên nữ, băng thanh ngọc khiết vậy. Trên thực tế lại là một tiện nữ, lại chơi bời với tên ranh con này. Đã như vậy hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi tận mắt nhìn thấy hắn chết ở trước mặt.

Nghe thấy câu hỏi của Đạm Đài Lăng Nguyệt, trong mắt của Tiêu Lăng hiện lên vẻ hận ý. Sắc mặt dữ tợn điên cuồng, miệng hét lên một tiếng, tràn ngập vẻ âm độc tàn nhẫn.

- Ngươi nói cái gì?

Hai mắt Đạm Đài Lăng Nguyệt thoáng một cái đã híp lại, một cỗ sát ý đậm đặc phá không mà ra.